Chương 36: Để tôi ôm thêm chút nữa đi

Đồng Hoài Thanh không mở nước nóng mà cứ vốc nước lạnh tạt lên mặt mình mãi một lúc lâu, cậu nhìn chằm chằm bản thân trong gương.

Hàng lông mi ướt đẫm, bọng mắt hơi đỏ lên.

Cậu vốn còn tưởng mình sẽ căng thẳng rồi trằn trọc không ngủ được, nào có ngờ, ngủ cực kỳ ngon.

Cánh tay tự nhiên buông xuống một bên, ngón tay được Trì Dã nắm lấy rồi bao trong lòng bàn tay mình. Tay đối phương sao mà khô ráp ấm áp quá đỗi, hòa cùng nhịp thở đều đặn làm cậu chìm vào giấc lúc nào không hay.

Một đêm không mộng mị.

Đồng Hoài Thanh ngủ không được ngay ngắn lắm. Khi tỉnh dậy, cậu đã cuốn chăn thành một cục, mơ màng thì có cánh tay nào đó nhẹ nhàng kéo cậu lại, tiếp theo là một tiếng cười khẽ: Em sắp ngã rồi đấy.

Ngã xuống đây thì hay biết mấy.

Đồng Hoài Thanh rửa mặt mà trong lòng rối như tơ vò.

Kiểu gì anh cũng đón được em.

Trì Dã dậy từ rất sớm, rửa mặt xong là quay về sofa ngay, về lại vị trí cũ, sau đó ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng trông rất chi là nghiêm túc.

Tại sợ cha người ta đột ngột mở cửa đi vào, không giải thích được nên trong lòng hơi chột dạ.

Cả một đêm hắn chẳng thể nào ngủ ngon giấc được, đầu ngón tay đến giờ vẫn tê dại. Hắn không dám nhúc nhích, sợ làm ồn khiến Đồng Hoài Thanh thức giấc. Vậy mà người trên giường lại ngủ rất say, chẳng bao lâu đã xoay mình, rút tay ra, hơi thở kéo dài đều đặn.

Như thể một chú bướm vừa trượt khỏi lòng bàn tay.

Cái cảm giác tê dại, xót xa ấy đến giờ vẫn chưa tan đi. Trì Dã ngồi thẳng lưng, ngay cả khi Đồng Hoài Thanh bước ra từ nhà vệ sinh hắn cũng không hề quay đầu.

Dáng vẻ đàng hoàng chính trực cực kỳ.

Một vài lọn tóc trên trán của Đồng Hoài Thanh bị ướt, dính lên má. Cậu dùng tay khẽ kéo chúng ra, ngắm qua một chút: Tóc em dài quá rồi.

Trì Dã: Ừ, nên cắt thôi.

"Không muốn đến tiệm cắt tóc," Đồng Hoài Thanh đi đến bên cửa sổ, kéo nửa tấm rèm ra:

"Em ghét bị người ta chạm vào lắm.'' Trì Dã lén nuốt nước bọt, không dám lên tiếng."Vậy nên thỉnh thoảng em sẽ tự cắt.

"Trời lạnh, nắng vào sáng sớm cũng không chói chang rực rỡ mà cứ âm âm u u, làm căn phòng trông như một hòn đảo cô lập giữa thế gian. Trì Dã trợn mắt:"Cậu dám dùng kéo á?

Không sợ làm bản thân bị thương hả?

"Cái người đến cả nắp chai cũng không mở, bát nóng không dám bưng đây sao. Đồng Hoài Thanh tựa vào khung cửa, không quay đầu lại. Cậu nghĩ thầm trong lòng, tiêu rồi. Lộ mất rồi."Cho nên em phải mang găng tay để cắt.Giọng cậu nhẹ tênh:Cắt chậm chậm rồi cũng được thôi.

"Trì Dã tưởng tượng ra cảnh đó rồi lại nhìn mái tóc mềm mại kia của Đồng Hoài Thanh mà cười:"Vậy cậu khéo tay đó chứ, cắt cũng đẹp mà.Tóc mấy đứa nhỏ ở nhà toàn do tôi cắt cả,

"Trì Dã tiếp tục nói:"Dương Dương thì đơn giản, dùng tông đơ là xong.

Còn Nặc Nặc thì phải tỉa lại đuôi tóc, con bé điệu đà lắm.

"Đồng Hoài Thanh vẫn rũ mi chẳng nói gì."Nên nếu mà có cơ hội thì cứ để tôi cắt cho em, tôi quen tay rồi.

"Rèm cửa bị gió thổi tốc lên rồi nhanh chóng phủ xuống. Đồng Hoài Thanh lúc này mới chậm rãi quay đầu, khóe môi cong lên:"Vậy được.

"Cơ hội cái gì nữa chứ, Đồng Hoài Thanh không quan tâm, trong mắt cậu thì đây chính là lời hứa. Trì Dã còn định nói gì đó thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa. Vệ sĩ hôm qua đẩy cửa ra một nửa, cúi người cung kính:"Giám đốc Triệu."

Hôm nay Triệu Thủ Dung vẫn mặc một bộ vest hết sức lịch sự, ông còn đeo thêm một chiếc kính gọng vàng trông cả người toát lên vẻ nho nhã lễ độ.

Thảo nào Trì Dã không nhìn ra, thật sự hai cha con này chả giống nhau gì cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!