Nghẹt thở.
Trong phòng bệnh đơn không khí im lặng chết chóc, mùi nước khử trùng xen lẫn những tiếng ho khan đứt quãng.
Triệu Phủ Dung ngồi trên ghế salon, tay cầm ly nước còn tay kia vuốt lấy ngực mình. Đồng Hoài Thanh ngồi ở đầu ghế bên kia hai tay chống cằm không biết đang nghĩ gì, còn Trì Dã thì ngồi ngoan ngoãn ngay đối diện, đến cả thở mạnh cũng không dám.
Trên chiếc bàn trà bằng kính có đặt một bồn hoa giả nho nhỏ làm trang trí, lớp nhung trông mịn màng như thật.
Chú, Trì Dã nhịn một lúc định bụng đưa điếu thuốc qua: Chú hút...
Tay vừa thò vào túi thì trống không.
Lúc tra camera hắn vội vã hút liền mấy điếu, giờ thì đã hết sạch.
Cũng may trên đường chạy một mạch đến đây nên mùi thuốc cũng bị gió lạnh thổi bay cả, chỉ còn lại chút lạnh lẽo đêm thu mà thôi.
Triệu Thủ Dung ngước mắt lên liếc hắn một cái, Trì Dã im thin thít, nín lặng nắm tay lại ngoan ngoãn đặt tay lên đầu gối.
Tiếng gõ cửa vang lên ba lần, Triệu Thủ Dung hớp một miếng nước rồi nói: Vào đi.
Một người đàn ông cao lớn bước vào, đầu quấn băng gạc, cung kính cúi người:
"Giám đốc Triệu, đã kiểm tra xong, chỉ là vết trầy xước nhỏ thôi ạ."
Trì Dã nghe vậy mặt còn xịt keo người đứng đờ hơn nữa.
"Được, cậu cũng đi nghỉ sớm đi, vất vả rồi."
Người kia cúi đầu lui ra ngoài, cẩn thận khép cửa lại. Chỉ khi cửa sắp khép kín, hắn mới len lén liếc nhìn Trì Dã qua khe hở mà ánh mắt sợ hãi không thôi.
Sau đó hắn thở dài một hơi.
Đáng sợ quá, hắn theo ông chủ lâu như vậy rồi, bao nhiêu chuyện liên quan đến an toàn hay mấy tai nạn nhỏ đều đã gặp nhau, nhưng hôm nay đứng ở hành lại, bị người ta xách lên rồi ném mạnh cho một cái.
Hắn ngớ người luôn.
Nhưng cũng biết đó là đối phương đã nương tay rồi.
Bởi vì tư thế thần cản giết thần phật cản giết phật như vậy nên hắn không dám nghi ngờ gì nữa, nếu cứ tiếp tục cản người ta vào phòng chắc sẽ bị xách lên ném xuống lầu mất.
Đèn hiệu thoát hiểm ở góc tường nhấp nháy ánh xanh. Gần như cả tầng lầu không còn ai ở, im lặng đến mức chẳng nghe thấy được gì, chỉ có tiếng cạch nhẹ của ly thủy tinh đặt lên bàn.
Trì Dã lập tức căng cả người, lặp lại: Con xin lỗi.
Triệu Thủ Dung thở dài, cài từng nút áo mà ông vừa tháo ra để dễ thở hơn vào lại.
Thời gian im lặng như thế cứ kéo dài đến vô cùng tận.
Mãi cho đến khi Đồng Hoài Thanh cắt ngang.
Cậu không vui, khẽ nhíu mày nhìn Triệu Thủ Dung, trong ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng: Giám đốc Triệu?
Tay Triệu Thủ Dung khựng lại, không dám tin nhìn về phía Đồng Hoài Thanh. Dù giữa hai người có mâu thuẫn đến mức nào đi chăng nữa, dù Đồng Hoài Thanh ăn nói bừa bãi lúc riêng tư ra sao, nhưng trước mặt người ngoài cậu vẫn sẽ gọi một tiếng cha mà.
Dẫu không gọi gì thì cũng không thể nào lạnh lùng thốt lên một câu giám đốc Triệu như vậy được.
Sao thế? Triệu Thủ Dung cười: Còn giận à?
Ông nghiêm túc quay sang nhìn về phía trì dã với vẻ dò xét:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!