Hôm nay Trì Dã trên đường về có hơi trễ một chút.
Ngày mai là Trung Thu, các phần quà phúc lợi ở xưởng đã chuẩn bị xong từ lâu nên hắn không phải bận tâm nữa. Chỉ có điều vài nhân viên lớn tuổi sống một mình khiến lòng hắn không yên, thành ra hay nhân dịp lễ tết tìm cách ghé qua thăm xem thế nào.
Cuộc sống của một người ra sao, chỉ cần nhìn qua gian bếp là biết.
Có rau tươi không, trái cây có phải đúng mùa không, miệng chai nước rửa chén có bụi hay không, thùng rác có chất đầy vỏ chai bia không. Nếu không có những điều đó thì cuộc sống vẫn ổn.
Trì Dã không nhìn trộm sinh hoạt người khác.
Hắn đặt quà trong bếp để biết tình hình rồi đi ngay.
Nhưng người ta thường sẽ giữ hắn lại, nói rằng trưa có làm vài món nóng, uống chút rượu để cảm ơn hắn đã chăm sóc bao năm qua.
Trì Dã từ chối ngay, nói rằng trong nhà có trẻ nhỏ sắp tan học đang chờ hắn.
Dáng người hắn cao lớn, vẻ ngoài lại trông nghiêm nghị ít nói, những điều quan tâm trong lòng cũng chẳng bao giờ nói ra. Người khác chỉ nghĩ hắn là người tốt bụng, nhưng cũng không dám làm thân hơn bèn khách sáo tiễn hắn ra cửa.
Bên ngoài vẫn còn mưa lất phất không cần thiết phải che dù. Thậm chí hắn còn chẳng thèm khoác áo mà chỉ lau mặt một cái rồi phóng xe về luôn.
Thật ra, nếu hắn về muộn cũng không sao.
Trong bếp đầy đủ đồ ăn. Trần Hướng Dương đã lớn, nấu mì hay việc nhỏ nhặt đều biết làm. Còn không được nữa thì đưa Trì Nhất Nặc ra ngoài ăn, Trì Dã chưa bao giờ để hai đứa nhỏ phải thiếu tiền tiêu vặt, mà đưa nhóc cũng biết, có khi anh hai sẽ bận việc bên ngoài nên chưa từng phàn nàn gì cả.
Nói ra thì hơi ngại chứ thật ra Trì Dã gấp gáp trở về là do nhớ Đồng Hoài Thanh.
Trời mưa rồi, hắn sợ người kia hóng gió xong cảm lạnh.
Đang lái xe máy về, hắn nhìn thấy một đám người chen chúc ở chợ trái cây, giữa đám đông là một ông lão tay cầm con gà, đang khóc lóc.
Trì Dã liếc qua một cái.
"Ngó mà xem hắn có còn lương tâm không!" Ông lão mặc mỏng manh, giọng to đến mức nhói cả tai:
"Toàn là sỏi đá! Tôi mổ xong mới thấy toàn là sỏi cả..."
Dưới mái che có không ít người đứng tránh mưa.
Một người đàn ông trung niên đeo tạp dề mắng lại:
"Gà nào mà chẳng ăn đất, ăn sỏi hả? Có khi còn trộn lẫn cả đồ ăn vào nữa đấy, ông không biết cái gì mà cứ hét ầm lên!"
"Nhưng cũng không thể nhét đầy dạ dày toàn đá thế này!" Ông lão vẫn tiếp tục khóc mếu:
"Anh không có lương tâm, nhét sỏi vào dạ dày gà vịt, chỉ để tăng cân kiếm thêm tiền..."
Nói rồi, ông lão đẩy đám đông ra, đập bàn tay xuống quầy thịt:
"Thịt heo này chắc cũng bơm nước rồi!"
Người đàn ông giận dữ tiến lên, định tát ông lão, tay mới vung được nửa chừng thì bị ai đó giữ lại từ phía sau.
Một cô bé gọi to:
"Ông ơi, thịt heo này không bị bơm nước đâu!"
Một cô bác đã đưa tay ra, nhấn vào miếng thịt trên quầy:
"Nhìn này, dính thế này, lại còn đàn hồi nữa!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!