Thoáng chốc trời đã tới tết trung thu, trời đột nhiên trở nên lạnh hẳn.
Trời u ám, còn mưa lất phất, mưa không to nhưng cứ rơi mãi không có dấu hiệu dừng lại. Những viên gạch lát vỉa hè bắt đầu nổi lên, nước thấm ra, mỗi bước đi là có thể bị văng bùn lên.
Hai đứa trẻ phải đến trường, Trì Dã thì đi làm ở cửa hàng, trong nhà chỉ còn lại mỗi Đồng Hoài Thanh.
Cậu giơ ô lên, đi tìm cô bé kéo đàn nhị, gõ cửa nhưng không ai trả lời, đứng một lúc rồi lại quay về, đến cửa thì bất chợt dừng lại.
Cửa đã khóa.
Là cậu tự khóa lại, quên mất, vốn dĩ cậu định ở đó đến tối rồi về nên khóa ngoài luôn. Trước đây Trì Dã đã từng nói sẽ để lại một chiếc chìa khóa cho Đồng Hoài Thanh nhưng cậu lại không nhận.
Không thân chẳng quen, sao có thể coi đây là nhà mình được.
Cậu cũng không ra ngoài nhiều, với lại sân vườn gần như lúc nào cũng có người nên lần này cậu cũng không nghĩ nhiều, rời khỏi con hẻm đi tìm Trì Dã ở tiệm sửa xe phía trước.
Mưa nhỏ nên dù không che ô cũng không sao.
Chỗ này không có ai, cửa cuốn kéo xuống sát mặt đất. Quán mì bên cạnh vẫn mở cửa, hai bác gái ngồi tước đậu, đằng trước để cái thau inox, tám chuyện rốp rẻng chẳng mấy chốc đã đầy.
Đồng Hoài Thanh thu dù lại, đứng dưới mái hiên nhỏ hẹp để tránh mưa.
Một bác gái thấy cậu, ngẩng đầu lên gọi:
"Ơ, chẳng phải là người nhà thằng bé nhà họ Trì đó sao?"
'Người đó' là ai, bác gái chần chờ mãi vẫn không nhớ ra tên chính xác.
"Vào nhà ngồi một lát đi, bên ngoài lạnh lắm!"
Đứa nhỏ này chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, gió thổi qua đã làm lộ ra làn da yếu đuối.
Đồng Hoài Thanh cười cười:
"Không cần đâu ạ, cảm ơn."
Hồi trước Trì Dã trồng hoa nguyệt quý, bỏ đất vào giữa lốp xe rồi trồng hoa vào trong sau đó tưới nước, trong sân nhà có một đóa, ngoài cổng sửa xe cũng có một đóa, dù mưa gió có thổi cách mấy thì nó vẫn phát triển mạnh mẽ tươi tốt vô cùng.
Bác gái lại bắt chuyện:
"Ngày mai là Trung thu rồi, các cháu có định đi thăm họ hàng không?"
Nghe nói đứa trẻ xinh xắn này là người từ nơi khác đến.
Đối với nơi này thì Trung thu là dịp đoàn viên, mọi người sẽ mang quà đi biếu rồi thăm họ hàng thân thích một lượt, nghe nói có nhiều nơi không như thế, chỉ cần ăn chung với nhau bữa cơm là được rồi.
Đậu đã tước gần xong hết, bác gái lấy khăn lau tay, quay đầu lại thì thấy người đứng dưới mái hiên đã biến mất.
Chỉ còn lại gốc hoa nguyệt quý nhỏ bé cô quạnh.
Nhìn lẻ loi trơ trọi.
Mưa ngừng rơi từ lúc nào.
Tối hôm trước Đồng Hoài Thanh ra ngoài ăn đồ nướng. Trên đường đi có một khu chợ trái cây trông sạch sẽ đông vui, Đồng Hoài Thanh có thói quen là dù không ăn ở nhà nhưng khi về tủ lạnh phải được chất đầy đồ ăn trong đó.
Mười ngón không dính nước mùa xuân, nhưng cậu lại rất thích cảm giác đồ ăn sung túc, chỉ cần mở tủ sẽ nhìn thấy đủ loại trái cây rau quả rực rỡ màu sắc.
Và thói quen đó đã theo cậu mãi tới bây giờ, nếu có thời gian sẽ đi dạo trong siêu thị, dù không mua nhưng chỉ cần nhìn thấy những món đồ mới thì tâm trạng cậu sẽ tốt hơn hẳn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!