Chương 32: Mơ một giấc mơ đỏ mặt

Cả đêm Đồng Hoài Thanh chẳng thể nào ngủ ngon được.

Cứ lật qua lật lại trên giường như cái bánh nướng.

Cảm giác không nói nên lời, trong lòng cứ chua xót âm ỉ, ngủ rồi tỉnh mãi cho đến khi hừng đông cậu mới dần thiếp đi và mơ một giấc mơ mờ mịt.

Mở đầu giấc mơ, mọi thứ trông thật ngây thơ.

Dường như cậu biến thành một bé động vật nhỏ toàn thân phủ lớp lông đỏ mềm mại, thò chiếc mũi nhọn ra khỏi khe hở dưới gốc cây, hít hà mùi hương cỏ cùng mùi đất ẩm. Xung quanh chỉ thấy những ngọn cỏ cao vút, phía xa là những đám mây nhạt nhòa.

Cậu vừa đưa chân bước được vài bước thì đột ngột giật mình cứng đơ tại chỗ.

Một con báo hoa mạnh mẽ hung tợn đang nhìn chằm chằm vào nó.

Khoảng cách quá gần, đến mức có thể thấy rõ những cơ bắp cuộn lên trên vai con thú hoang, cùng sự run rẩy tột cùng từ vật nhỏ.

Đồng Hoài Thanh gần như giả chết ngay tại chỗ.

Không phải cậu nhát gan mà do bản năng động vật vào tình huống như vậy thì phải thế. Chạy không nổi, hơi thở như ngưng đọng, đuôi thì run lẩy bẩy, cả người r. ên rỉ, co quắp không ngừng.

Rồi cậu ngã lăn ra đất, tứ chi giơ lên trời.

Chết kiểu này ít nhất trông còn ra dáng xíu xíu.

Hừm, mình tự nằm xuống chứ đâu phải bị đánh bại đâu.

Tiếng gầm gừ trầm thấp đặc trưng của loài mèo lớn vang lên. Răng nanh sắc nhọn cùng móng vuốt bén như dao càng lúc càng tiến sát, hơi thở nóng hổi phả vào bụng cậu, nơi chỉ có lớp lông mỏng manh làm cậu trở nên vô cùng nhạy cảm, suýt nữa đã hét toáng lên ——

Và cậu đã la lên thật.

Bởi vì chiếc lưỡi nóng rực đó đang li. ếm lên bụng cậu.

Mặt lưỡi thô ráp như có gai nhỏ li. ếm ngược lên trên làm ướt lớp lông đỏ của cậu.

Tay chân Đồng Hoài Thanh co giật không ngừng, trái tim nhỏ bé trong lồng ng. ực cứ đập thình thịch mãi không thôi. Hai chân trước vô thức cào cấu, đạp đá để phản kháng. Cơn ngứa ngáy như luồng điện chạy khắp cơ thể làm cả cái đuôi lông đỏ to xù cũng run bần bật.

Bất ngờ, khớp chân phải bị hàm răng sắc bén nhẹ nhàng cắn lấy.

Báo đốm ngậm lấy cánh tay nhỏ của cậu, đôi mắt màu hổ phách khóa chặt vào người cậu, hàm răng mạnh mẽ đến mức chỉ cần khép nhẹ thì xương cậu sẽ vỡ vụn ngay lập tức.

Nhưng hình ảnh kinh khủng đó không xảy ra.

Bởi vì hơi thở của con báo đã chuyển hướng, cọ nhẹ vào lòng bàn tay cậu.

Ngứa.

Nóng quá.

Có hơi... khó chịu nữa.

Cậu lại la lên.

Âm thanh đặc trưng của loài cáo, cao vút, yếu ớt, xen lẫn những hơi thở đứt quãng.

Thế nhưng con báo không buông tha.

Nó từ từ di chuyển xuống dưới, cắn nhẹ dọc theo lớp lông đỏ rực tuyệt đẹp của cậu.

Bàn chân có đệm thịt dày ấn xuống vai cậu, không dùng quá nhiều lực, nhưng đủ để cảnh cáo nguy hiểm làm cậu không cách nào trốn thoát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!