Chương 31: Nụ hôn rơi vào lòng bàn tay

Quán đồ nướng buôn bán đông đúc tấp nập, tối đến còn đông hơn.

Thịt được xiên bằng que sắt, ba phần mỡ bảy phần nạc, nướng trên than hồng phát ra tiếng xèo xèo, mỡ chảy xuống tóe lửa. Cây chổi nhỏ nhúng vào gia vị tự pha chế, phết đều bột thì là và ớt bột, lật qua lật lại trong ánh lửa bập bùng.

Bên cạnh, chiếc quạt lớn màu đen ù ù thổi, cuốn hết khói và hơi nóng tản đi.

Những người ngồi ở hướng đón gió thì thấy mát mẻ hơn hẳn.

Điều duy nhất khiến người ta hơi nhức đầu là cậu bé bán hoa hồng phía trước.

Đồ ăn chưa lên nên chẳng thể làm vờ ăn để lơ nó đi được. Cậu bé bán hoa có chất giọng ngọt ngào lanh lảnh nên dù cách mấy dãy bàn vẫn còn nghe thấy tiếng cười giòn tan.

"Anh ơi, mua hoa tặng chị nhé?"

"Bạn gái anh xinh quá, mua một bông lily thơm ngát đi anh."

"Chín bông hồng cũng được, tượng trưng cho sự bền lâu đấy ạ!"

Có người xua tay khó chịu nhưng có người mỉm cười bất đắc dĩ rồi mua, cũng có người vui vẻ mua liền mấy bông. Dù sao cậu bé bán hoa cũng chỉ muốn kiếm thêm chút tiền vào buổi tối nên chẳng ai nỡ trách mắng. Chỉ là cậu bé đi hết từng bàn nên thật sự có hơi phiền phức.

Trì Nhất Nặc chống cằm lẩm bẩm:

"Giống như lúc các bạn trong lớp tổ chức sinh nhật phát kẹo vậy."

"Kiểu mà cậu biết bạn đó sắp đi tới, phải giả vờ không để ý, đợi khi họ tới cạnh mới ngạc nhiên nói cảm ơn."

Nói xong, cô bé còn thở dài một cái.

Trì Dã xoa đầu em gái:

"Biết đối nhân xử thế rồi đấy, khá phết."

Chứ còn gì nữa, cô bé đã học lớp ba tiểu học rồi mà, chuyện gì cũng hiểu hết á.

Ví dụ như đám hoa đủ sắc màu trong tay cậu bé bán hoa, cô bé có thể gọi tên từng loài: hoa hồng, hoa lily, cả vài bông hướng dương nữa. Hoa vừa được tưới nước, tươi rói, chen chúc trong vòng tay cậu bé.

Trần Hướng Dương nghiêng đầu cười:

"Anh Đồng Đồng, anh thích hoa gì nhất?"

Câu hỏi này làm Đồng Hoài Thanh hơi lúng túng.

Thật ra cậu chẳng có thứ gì yêu thích cả.

Trước đây còn hơi dị ứng phấn hoa nên rất ít khi tiếp xúc với hoa tươi. Sau này từ từ hết dị ứng rồi thỉnh thoảng mới ngắm chúng một chút, nhưng cũng không để lại ấn tượng gì quá sâu sắc cả.

Nếu thật sự phải tìm một thứ mà cậu thích thì chắc cậu sẽ chọn những đóa hoa nguyệt quý trong sân nhà họ Trì.

Cánh hoa có màu hồng phớt trắng, không mấy tinh tế, đẹp kiểu mộc mạc.

Ừ thì. Đồng Hoài Thanh nghĩ:

"Cái gì cũng thích cả."

Trần Hướng Dương quay đầu:

"Anh hai, vậy anh định mua bông nào?"

Chưa kịp để Trì Dã trả lời, cậu bé bán hoa đã tung tăng chạy tới: Anh ơi, mua...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!