Chương 30: Hơi ngại

Dịu dàng làm nũng một chút.

Tính cách của Đồng Hoài Thanh ở phương diện này có chút mâu thuẫn. Nếu cảm thấy không thoải mái cậu sẽ nói thẳng, dứt khoát từ chối những điều không thể chấp nhận, dù đối phương là những bậc tiền bối có tiếng trong giới hay là những phóng viên giơ máy ghi âm, hay đối diện với hàng trăm đôi mắt đánh giá từ dưới sân khấu cậu đều rất bình thản.

Nói là tôi không thoải mái, tôi từ chối.

Cảm thấy không khỏe, cứ như vậy sẽ bị bệnh.

Dù trong mắt người ngoài thì việc này chỉ cần 'giơ tay' thôi cậu cũng không muốn làm.

Kiếm chuyện.

Đồng Hoài Thanh không cho rằng mình có vấn đề gì cả, trước mặt ai cậu cũng nói thẳng ra như thế, ngón tay bị đau, thắt lưng cũng đau, ngồi lâu lúc đứng dậy sẽ chóng mặt buồn nôn, xin lỗi, tôi không tham gia tiệc tùng.

Rất lắm chuyện.

Không bao giờ chịu nhẫn nhịn một chút nào.

Nhưng lúc cậu thật sự đau sẽ lại im lặng, chỉ đáp là không sao cả.

Ngưỡng giới hạn là một thứ gì đó rất kỳ quái.

Vậy nên bây giờ, khi bị vết chai trên tay Trì Dã cọ vào, nhỏ giọng than phiền một chút, chắc không sao đâu.

Nhưng Trì Dã lại không buông tay mà chỉ nhìn cậu chăm chú.

Đồng Hoài Thanh nói bị làm đau rồi vội vàng chuyển chủ đề, không hỏi tại sao Trì Dã đột nhiên bước vào cũng không để ý đến sự khác lạ của hắn/ Khóe môi cậu hơi vểnh lên, chớp chớp hàng mi ướt đẫm. Lưng vừa đổ mồ hôi lạnh, đầu ngón tay lạnh buốt, nhưng ngón tay ấy vẫn bị Trì Dã nắm chặt.

Đồng Hoài Thanh cười, nói:

"Được rồi, anh biết mình khỏe thế nào không?"

Giọng nói nhẹ nhàng.

Chẳng mấy chốc cậu đã không còn cười nữa.

Bởi vì Trì Dã cứ nhìn chằm chằm cậu.

Mà tư thế này hơi nguy hiểm.

Đồng Hoài Thanh ngồi trên giường, hai gối khép lại. Ngón tay cậu bị đối phương nắm đặt lên đùi mình. Trì Dã thì nửa quỳ trước mặt cậu, tấm lưng rộng tạo thành một đường cong đẹp mắt. Rõ ràng là một tư thế bị động, nhưng, đã có ai nhìn thấy báo săn mồi chưa?

Chính là như vậy đấy, cúi đầu, siết chặt cơ thể mạnh mẽ, ánh mắt khóa chặt con mồi của mình.

Đồng Hoài Thanh ngơ ngác chớp mắt: Làm gì vậy?

Trì Dã khàn giọng: Cậu sợ tôi sao?

Hoa nhài trong phòng chóng nở cũng sắp tàn đã chẳng còn mùi hương gì nhiều nữa, đến cả ong cũng không buồn ghé cửa sổ lấy phấn. Căn phòng chỉ còn lại hai người họ, cả hai đều đang kéo dài từng hơi thở của bản thân.

Đồng Hoài Thanh bỗng ngẩn ra, căng thẳng đến mức các ngón chân như muốn co lại.

Xong đời.

Cổ họng cậu nghẹn lại, tim đập loạn xạ.

Ánh mắt Trì Dã nhìn cậu, hành động mờ ám thế này, và cả vành tai đã đỏ ửng kia nữa...

Anh ấy thích mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!