Chương 3: "Không được cắn người."

Cánh cửa 'kẽo kẹt' đóng lại từ phía trong.

Trên cánh cửa dán đôi thần giữ cửa với diện mạo oai nghiêm, lông mày rậm rì khí thế hiên ngang. Chỉ là mép giấy đã hơi phai màu bong tróc, bị gió thổi cong lên một góc.

Trì Dã dời mắt sang chỗ khác, một giây sau, hắn chọc ngón cái vào miệng Đồng Hoài Thanh, cạnh hàm răng đang nghiến chặt của cậu mà mặt mày vẫn tỉnh bơ rồi nhẹ nhàng nắm lấy cằm nhỏ đối phương.

Đừng cắn người, Hắn trầm giọng:

"Hồi nhỏ Nặc Nặc tức giận cũng làm vậy với Dương Dương, tôi sẽ để nó cắn lại."

Đầu ngón tay thô ráp nâng cằm lên, cọ đến mức da cậu thấy đau rát.

Đồng Hoài Thanh bị buộc phải ngẩng đầu, hai tay cũng nắm chặt lấy tay Trì Dã, nước dãi chưa kịp lau đã làm ướt lòng bàn tay đối phương.

"Tôi không hề bắt nạt cậu."

Trì Dã tiếp tục nói:

"Tại sao cậu lại giận?"

Hắn cao lớn, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm nghị, những người mới gặp luôn cảm thấy e ngại nhưng khi đã quen rồi sẽ biết tính của hắn ngay. Bình thường cười toe toét là thế nhưng cũng có lúc phải dè chừng, đến chó dại còn không dám sủa hắn.

Nhưng Đồng Hoài Thanh hung dữ muốn chết.

Cậu không thèm quan tâm miệng bị kìm lại, vẫn cứ tiếp tục ra sức cắn, hai tay đánh vào ngực đối phương, cào tay hắn, chân cũng không rảnh rỗi, bắt đầu đạp hết chỗ này tới chỗ khác, mỗi một cú đều dồn hết lực không quan tâm Trì Dã sẽ làm gì với mình trong đầu cậu giờ chỉ có tiếng nổ ầm ầm ----

Cho đến khi bị bịt miệng không nhúc nhích được nữa.

Trì Dã đẩy mạnh cánh cửa, mặt tối sầm, kéo Đồng Hoài Thanh vào trong phòng.

Trần Hướng Dương với Trì Nhất Nặc đang ngồi dưới mái hiên làm bài tập nghe thấy tiếng động bèn ngẩng đầu lên nhìn. Còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe rầm một cái thật to.

Cửa phòng khách bị đóng sầm lại.

Trì Dã ấn Đồng Hoài Thanh ngồi xuống ghế sofa, ghé sát tai gầm nhẹ: Buông ra!

Mắt Đồng Hoài Thanh đỏ hoe không hề nhúc nhích lấy một chút.

Động tác của Trì Dã thô bạo không còn cố rút tay mình ra nữa mà thay vào đó ấn mạnh ngón tay vào trong, đảo qua cái lưỡi ấm nóng chạm vào phần thịt mềm trong cuống họng. Một cái tay khác dùng lực kẹp lấy hai tay Đồng Hoài Thanh, kéo mạnh lên, hung hăng ấn đầu cậu xuống.

Đồng Hoài Thanh giãy giụa dữ dội, nôn khan liên tục, tóc xõa rủ xuống đệm sofa. Cậu liều mạng rút khuỷu tay của mình lại, nhưng như kiến lay cây, tay Trì Dã cứng như gọng kìm sắt đè chặt lấy cậu, đầu gối ghì lấy chân cậu.

Chẳng tốn bao nhiêu sức đã có thể khiến cậu không thể vùng vẫy được nữa.

"Không được cắn người."

Ngón tay cái lại ấn thêm một chút.

"Đừng có tự dưng phát cáu như vậy."

Phần hõm giữa ngón trỏ và ngón cái của hắn kéo giãn khóe miệng buộc cậu phải mở ra.

Đến cả sức để nghẹn ngào thôi Đồng Hoài Thanh cũng không thể.

[Thả ra –]

Không thể phát ra tiếng.

Không phải cổ họng không chịu nổi nữa, mà là cổ tay của hắn, đau đến mức sắp không còn cảm giác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!