Buổi sáng hôm nay, trên bàn ăn xuất hiện bánh trứng vừa mới làm xong nóng hổi.
Đồng Hoài Thanh ngồi bên cạnh:
"Xin hãy lấy cho tôi một cái nhé."
Trì Dã im thin thít, dùng đũa gắp bánh bỏ vào dĩa nhỏ trước mặt cậu.
Bánh vừa mềm vừa mỏng, ánh sáng xuyên qua cũng nhìn thấy. Trứng tươi trộn bột mịn và một chút nước, thêm hành lá mới hái trong vườn, chỉ nêm chút muối mà không cần gia vị gì khác đủ để mang đến hương vị ấm nóng thơm phức.
Cơm nước xong hai đứa nhỏ đi học, Trần Hướng Dương vẫy tay: Chào anh em đi học!
Trì Dã gật đầu, đóng cửa lại, vừa quay đầu đã thấy Đồng Hoài Thanh cầm cái bình nhỏ tưới hoa.
Trông tâm trạng có vẻ rất tốt, thậm chí còn chủ động bắt chuyện.
Về rồi đấy à?
Trì Dã đi tới bên cạnh nhìn cây sen cạn bị tưới đến mức ngập nước, quyết định trở thành hôn quân mặc cho cây cỏ đang đứng trước cửa tử, dịu dàng trả lời: Ừm.
Đồng Hoài Thanh cười híp mắt:
"Tưới thế này được chứ?"
Thân lá cây sen cạn rũ xuống hết.
Trì Dã nghĩ nghĩ, định lên tiếng thì đã nghe Đồng Hoài Thanh tiếp lời:
"Xin hãy nói cho tôi biết đi mà."
... Sống thế này sao mà chịu nổi trời ơi!
Trì Dã cắn răng trừng cậu:
"Nếu cậu còn dùng từ 'xin' với tôi nữa, tôi sẽ..."
Sẽ thế nào?
Chưa có cơ hội nói hết câu.
Vì Đồng Hoài Thanh đã cười lớn, giơ bình nước làm bộ tạt vào người hắn. Nụ cười ấy rực rỡ đến nỗi Trì Dã đứng ngây ra như phỗng, không cách nào động đậy được nữa. Nhưng cái lạnh trong tưởng tượng không hề có, chỉ vài giọt nước bắn nhẹ lên má hắn.
Bình nước đã cạn từ lâu rồi.
"Tưới cho anh luôn nè." Đồng Hoài Thanh cười:
"Xin hãy lớn nhanh lên nhé!"
Bóng người đã biến mất dưới mái hiên, lúc này Trì Dã mới nhăn mặt lộ đầy vẻ đau đớn ngồi thụp xuống lấy tay ôm ngực mình.
Mẹ nó.
Dễ thương quá.
Sắp phát điên đến nơi rồi, chịu không nổi nữa rồi.
Sáng hôm nay, có vị khách phương xa tới đứng nép sang một bên lo lắng nhìn ông chủ tiệm xe nổi tiếng đang suýt nện búa trúng tay mình mấy lần.
Cuối cùng cũng xong việc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!