Chương 28: "Cho anh sờ chút nè."

Đêm đó, ánh trăng dịu dàng soi tỏ, vạn vật chìm trong tĩnh lặng, ngay cả tiếng dế kêu cũng nghe thật im ắng, như thúc giục người ta mau chìm vào giấc ngủ.

Vậy mà trong sân nhỏ lại có hai người không thể nào ngủ ngon.

Họ trằn trọc, cảm thấy bức bối, dường như trong lòng có điều gì khó nói. Nhắm mắt lại, hàng loạt suy nghĩ lộn xộn trào lên trong đầu, nhưng nếu cố gắng lý giải, lại chẳng thể tìm ra nguyên nhân rõ ràng. Trái tim treo lơ lửng trong lồng ng. ực, khó chịu vô cùng.

Đồng Hoài Thanh thì đỡ hơn một chút, chỉ nằm ngây ra, tay vuốt nhẹ mép con thỏ bông cũ kỹ, không dám kéo mạnh vì món đồ này đã gắn bó với cậu quá lâu, giờ chỉ có thể vân vê nó trong vô thức.

Còn Trì Dã thì đã dậy, ra ngoài dội nước lạnh lên người.

Sợ làm ồn đến Đồng Hoài Thanh nên hắn lặng lẽ đi đến nhà vệ sinh ngoài sân, trợn mắt tự dội nước lên mình.

Không dám nhắm mắt.

Vừa nhắm lại, trong đầu lại hiện lên hình ảnh vòng eo nhỏ nhắn với nếp gấp khẽ hằn lên.

Ào ----

Thêm một ca nước lạnh nữa.

Tỉnh táo hơn chút, hắn lau mặt, cuối cùng cũng có thể quay lại phòng với cái đầu rỗng.

Sáng hôm sau, bữa sáng có phần qua loa.

Trần Hướng Dương không kén chọn, Trì Nhất Nặc thì ăn gì cũng ngon miệng. Dù trứng chiên hơi bị cháy, nhưng phần viền vàng giòn lại rất thơm. Chỉ có điều lạ ở đây chính là, sao mắt của hai anh trai đều có quầng thâm vậy nhỉ.

Trì Dã không rõ ràng lắm, vì da hắn đen, có thể che bớt đi.

Còn Đồng Hoài Thanh thì không giấu nổi, da cậu trắng, phần dưới mắt mỏng, một chút quầng thâm đã khiến người ta chú ý.

Đêm qua mất ngủ à?

Trần Hướng Dương nghiêng đầu:

"Hai anh... trông chẳng có sức sống gì cả."

Trì Dã bình thản: Không.

Đồng Hoài Thanh không buồn ngẩng lên: Không phải.

Trì Nhất Nặc chống hai tay lên bàn, chiếc vòng tay vỏ sò kêu loảng xoảng trên cổ tay:

"Ha ha, em thì ngủ ngon dữ lắm, còn mơ bay lên trời kia."

Trì Dã đưa tay nhéo má cô bé:

"Giỏi lắm, sắp cao thêm rồi."

Dù hắn đã nhẹ tay, nhưng Trì Nhất Nặc vẫn nhăn nhó lùi lại: Đau chết đi được!

Cô bé cứ thế lẩm bẩm cả đoạn đường ra khỏi nhà, phàn nàn rằng anh trai làm đau mình.

Đêm qua bầu trời đầy sao, hôm nay trời cao xanh ngắt, không một gợn mây, hương quế bốn mùa ngào ngạt dọc đường đi.

Cửa chính khép lại, hai đứa nhỏ không cần đưa đón, Trần Hướng Dương đứng nhìn em gái chạy vào trường tiểu học rồi mới quay lưng bước vào khu trung học của mình.

Trong sân lập tức yên ắng hẳn.

Trì Dã khẽ hắng giọng, nhìn Đồng Hoài Thanh có vẻ hơi uể oải:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!