Đồng Hoài Thanh ngẩng đầu lên nhìn đối phương rồi 'quao' một tiếng.
Trì Dã nhìn cậu.
Cây ngô đồng thường nở hoa vào mùa xuân, nhưng năm nay mưa nhiều thời tiết lại trong lành nên đến tận mùa thu vẫn còn lác đác những bông hoa tím nhạt rủ xuống, rung rinh theo từng cơn gió.
Khoảng cách hai người có hơi gần, Đồng Hoài Thanh ngửa mặt lên, cảm thấy biểu cảm hiện tại của Trì Dã nghiêm túc đến mức đáng sợ. Chẳng lẽ, hắn thật sự định bắt đầu theo đuổi rồi sao?
Hồi xưa mình còn nghĩ hắn là tên đầu gỗ cao lớn thô kệch, chẳng thể nào hình dung nổi cảnh hắn ngại ngùng khi yêu đương.
Nghĩ đến đó, Đồng Hoài Thanh bất giác thấy buồn cười.
Thật kỳ lạ, từ lúc quen Trì Dã, hình như cậu cười nhiều hơn trước.
Cậu toe toét:
"Được rồi, anh cứ theo đuổi đi."
Trì Dã vẫn cứ nhìn cậu.
Đồng Hoài Thanh nghiêng đầu, trêu:
"Sao vậy, còn muốn tôi cổ vũ thêm à?"
Đã đến giờ ăn tối, dân cư trong khu bắt đầu lác đác ra ngoài tản bộ, tận hưởng không khí mát mẻ của buổi đêm. Đám ve sầu ẩn mình cả mùa hè vẫn chưa chịu im lặng, cất tiếng kêu râm ran. Từ con ngõ xa xa, vọng lại tiếng Trì Nhất Nặc hỏi lớn, hai người lớn đi gì mà chậm thế, còn chưa về à?
Cuối cùng Trì Dã cũng dời mắt đi, bao nhiêu căn thẳng khắp người đều như tan biến hết cả, hắn nhẹ nhàng bật cười rồi trả lời lại.
Sau khi về đến nhà, ánh sáng vàng ấm áp lại bừng lên.
Trời đã se lạnh, Trì Dã dùng nước sôi chần qua quả trứng nướng, vừa nhanh lại còn tốt cho dạ dày. Đi kèm còn có dưa chuột mới hái trong vườn trộn với tương đậu của bà cụ nhà họ Lâm, thịt kho thái sợi, lạp xưởng xếp gọn gàng, một đĩa lạc, cà chua trộn đường và bánh bao ngũ cốc nóng hổi.
Bày xong, bàn ăn trở nên đầy đặn rực rỡ sắc màu.
Đồng Hoài Thanh đứng cạnh quan sát tò mò:
"Đây chẳng phải thứ con gái hay ăn khi đến kỳ à?"
Trì Dã bật cười:
"Ngày thường cũng ăn được."
Đơn giản, tiện lợi, mà hương vị lại ngon.
Hắn thành thạo vớt trứng ra trước, những quả tròn trịa bóng bẩy, sau đó mới đổ phần nước đường đỏ còn lại vào bát. Đồng Hoài Thanh đứng nhìn một lát, bất chợt nói:
"Có vẻ anh... rất giỏi chăm người ở cữ nhỉ."
Nói cái gì vậy chứ?
Trì Dã quay sang nhìn Đồng Hoài Thanh. Người kia đang giúp dọn đồ nhưng nhất định không chịu cầm bát nóng, chỉ cầm mép đĩa đựng đồ nguội. Áo khoác đã cởi, chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi sáng màu mỏng manh ôm lấy cơ thể cậu.
Từ phía sau, làn da nơi gáy trắng muốt lộ ra một chút, dáng đứng tao nhã thẳng tắp tôn lên đường cong vòng eo mềm mại đẹp mắt đến lạ.
Ngay phần eo thon cũng hơi lộ lộ ra một chút.
Lấp ló.
Có một sợi dây đeo eo quấn quanh, đính vài viên ngọc nhỏ thêm vài đồng tiền tổ, vừa khéo che đi vết bớt đỏ bên hông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!