Đồng Hoài Thanh là kiểu người mềm nắn rắn buông.
Cậu cũng không phải kiểu được nước làm tới.
Thấy khí thế của Trì Dã xìu xuống, tay còn xách theo túi nilon, thế là cậu cắn nửa trái sung còn lại: "Ừm.. vậy thì không sao nữa."
Trì Dã có vẻ hơi ngượng ngùng, há miệng định nói gì đó.
Đồng Hoài Thanh nhìn hắn:
"Hay là anh cứ bỏ túi rác xuống trước đã nhé?"
Trì Dã đặt túi xuống đất, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt hướng xuống, tránh nhìn thẳng vào người đối diện: "Thỉnh thoảng tôi không nói gì, biểu cảm sẽ hơi... không được dễ coi lắm. Thật sự không phải là tôi dữ với cậu đâu, đừng để bụng."
Đã giờ này rồi, sân trước được ráng ánh chiều tà nhuộm thành sắc đỏ rực, hai đứa nhóc còn chưa tan học nữa.
Tay Đồng Hoài Thanh còn đang dính nước sung, cậu ngước mắt lên nhìn Trì Dã. Đúng thật là, không phải kiểu người trời sinh dễ gần gì cả. Đầu húi cua, lông mày rậm đen, mí mắt đơn sắc nét, đồng tử đen nhánh. Khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng chẳng có chút ý cười, mà giống cảm giác của mãnh thú đang chuẩn bị săn mồi, tràn đầy sự căng tràn nguy hiểm.
Thêm vào đó là thân hình cường tráng càng khiến hắn trông đáng sợ hơn. Đồng Hoài Thanh từng gặp vài vệ sĩ, đều là những người được trả giá cao, cơ bắp ở phòng gym mà có. Nhưng cơ thể của Trì Dã nhìn phát sẽ biết ngay là từ lao động cực nhọc mà thành, là thép tôi luyện bởi nắng mồ hôi và năm tháng lao động lặp đi lặp lại.
Đường nét rất xinh đẹp.
Nhưng nhìn cứ như kẻ từng gây ra vài vụ án vậy đấy.
Đồng Hoài Thanh trầm ngâm một lát, thử thăm dò: "Hay là... anh cười thử xem, tôi coi thử được không?"
Dù sao ở chung bao lâu nay, cậu cũng biết người này cũng khá là tinh tế.
Trì Dã xoa mặt mình, rồi nhe răng cười.
Đồng Hoài Thanh im lặng.
Cảm giác giống như thứ gì đó có thể ăn gọn vài đứa trẻ vậy.
"Không sao, ngoại hình là trời sinh mà." Cậu đứng dậy đi rửa tay: "Không trách anh đâu."
Đồng Hoài Thanh vốn dĩ đẹp trai, lại học nghệ thuật, nên thật ra cũng không có yêu cầu thẩm mỹ nhất định gì cho mấy chuyện như này. Vậy nên lần đầu gặp Trì Dã cậu thật sự không quen cho lắm, kết quả ăn cơm nhà người ta nấu nhiều đến nỗi, dần dần nhìn cũng được con mắt hơn.
Trì Dã ở phía sau, giọng rất nhỏ: "Tôi sợ cậu hiểu lầm."
"Hiểu lầm gì cơ?"
Đồng Hoài Thanh thản nhiên lau khô tay, nói tiếp: "Hai đứa nhỏ sao giờ vẫn chưa về nhỉ?"
Đã hơn sáu giờ rưỡi rồi, hàng xóm bên cạnh cũng đã bắt đầu nấu ăn, mùi xào ớt bay phảng phất đến tận đây.
"Nghe bảo tập chương trình, tối mới về." Trì Dã vào phòng khách nhìn giờ, điện thoại cố định cũng không có cuộc gọi nhỡ nào: "Hay để tôi qua trường xem sao."
Đồng Hoài Thanh theo sau: "Tôi cũng đi."
Dù sao cũng đang rảnh, cậu giờ ngày ngày chẳng có việc gì làm.
Không xa lắm, đi bộ tầm hơn mười phút là đến. Giờ này ngoài đường xe cộ đông đúc nên chẳng thể đi xe đạp được, Đồng Hoài Thanh đi phía trong vỉa hè cách Trì Dã một khoảng nhỏ. Đối diện còn có thể nhìn thấy ánh hoàng hôn lặn dần phía tây, chẳng thấy tòa nhà cao tầng nào, hai bên toàn là nhà cấp bốn thấp nhỏ, bóng đổ ngắn ngủi.
Rẽ qua một góc, đúng lúc đụng phải hai cô gái.
Hai người vừa đi vừa cười nói, vừa thấy Đồng Hoài Thanh, không khỏi thốt lên một tiếng "A!" nho nhỏ. Tiếp đó là gương mặt sát khí ngút trời của Trì Dã, khiến họ ngay lập tức rùng mình hít sâu: "Í ——"
Hai cô kéo tay nhau, liếc nhìn đối phương, nhận ra phản ứng hơi thái quá, cười ngượng ngập, rồi vội bước đi nhanh hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!