Chương 25: Đại ca có xem phim không, loại nào cũng có

Vết bỏng của Trì Dã không nghiêm trọng lắm, băng bó xong rồi lấy thuốc là có thể về. Còn Đồng Hoài Thanh thì cần truyền hai chai nước xong vẫn phải đợi một lúc nữa. Mùa thu nói lạnh là lạnh ngay, trong phòng không cần bật quạt, cửa phòng khám thì mở, sáng sủa thoáng đãng.

Bác sĩ Tiểu Vương ngồi dựa vào ghế đọc báo.

Thỉnh thoảng hạ tờ báo xuống lộ đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trì Dã.

Là lạ sao sao.

Bây giờ có phải là mùa đông đâu, lúc truyền nước cũng không cần phải làm ấm gì cả, nhưng tên Trì Dã này lại tìm một chai thủy tinh tự đổ nước ấm vào sau đó đặt dưới dây truyền nước.

Đồng Hoài Thanh ngước lên cười, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.

Phải nói, môi đỏ răng trắng, đúng là rất ưa nhìn.

"Chán không? Hay xem TV nhé?"

"Được rồi."

Trì Dã không biết nên trả lời thế nào bèn đưa tay xoa mặt rồi ngồi xuống bên cạnh. Đồng Hoài Thanh liếc nhìn đồng hồ, quay đầu nói: "Tôi còn phải đợi lâu nữa, anh cứ làm việc của mình đi."

Trì Dã gật đầu rất điềm nhiên: "Không sao, hôm nay tôi cũng định tìm Tiểu Vương, tiện thể đợi cậu luôn."

Tờ báo soạt một tiếng bị gấp lại, Tiểu Vương trợn mắt: "Cậu tìm tôi...?"

Chưa nói hết câu, cổ đã bị Trì Dã giật ngược ra phía sau.

Hôm nay phòng khám không có mấy người, ở góc để đồ gần tủ thuốc cũng có thể nói chuyện được. Vương Hải cố sức gỡ tay Trì Dã khỏi cổ mình, xoa xoa gáy phàn nàn: "Cậu nhẹ tay thôi, sức thế nào cậu không biết à?"

Trì Dã 'à' một tiếng, không nhìn anh mà ló mặt ra cái khe nhìn bên ngoài.

Hôm nay không phải nằm trên giường bệnh, chỉ hai chai nước thôi, cũng không cần thiết. Đồng Hoài Thanh ngồi trên ghế ngoài kia, lưng được kê gối, trên người phủ chiếc chăn mỏng, thoải mái điều chỉnh tư thế, rồi nhắm mắt như muốn chợp mắt một lát.

Cơ thể đã thả lỏng nhiều, khác hẳn dáng vẻ căng thẳng lúc mới đến.

"Ê, anh em!" Vương Hải búng tay bên cạnh: "Rốt cuộc cậu tìm tôi làm gì, nói đi."

Trì Dã dời mắt đi: "Không có gì, nói chuyện với cậu chút thôi."

Sau đó, hắn thấy vẻ hoảng hồn chim én của Vương Hải.

Trì Dã khó hiểu: "Gì vậy, làm như thấy ma không bằng."

Bác sĩ Tiểu Vương lùi lại hai bước, nhưng chỗ này vừa chật lại vừa tối nên chưa gì đã đụng vào mấy chồng giấy phía sau, giọng hơi run rẩy: "Cậu cười cái gì!"

"... Tôi có cười đâu."

Trì Dã khó hiểu sờ mặt mình.

"Có cười!"

Là sao vậy chứ.

Trì Dã kéo người ta lại, ghé sát tai rồi thì thầm: "Đừng ồn, tôi thật sự có chuyện muốn hỏi cậu."

Nói một cách nghiêm túc thì Vương Hải người ta cũng tốt nghiệp trường y hàng đầu cả nước, dù không làm việc ở những bệnh viện lớn để phát triển nhưng thật sự có nghề. Từ bệnh khó chữa tới đau đầu sổ mũi đều được chăm sóc cực kỳ có tâm.

Vậy nên, với những cảm xúc khác lạ trong lòng hắn, chắc chắn anh cũng hiểu được phần nào.

Trì Dã kéo anh lại gần, nhưng rồi lại im lặng, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!