Dù thứ bảy có rảnh rỗi thế nào thì cũng phải nhớ ăn cơm đúng giờ.
Đồng Hoài Thanh gõ nhẹ tay lên mặt kính. Trì Dã trông thì thô kệch là thế nhưng thật ra lại rất tỉ mỉ. Mọi ngóc ngách đều sáng bóng sạch sẽ, sờ chỗ nào cũng không tìm ra được chút bụi, nhấc lên chỉ để lại dấu vân tay mờ mờ.
Chỉ là hút một điếu thuốc thôi, sao mà lâu thế.
Đồng Hoài Thanh không hút thuốc nhưng khá nhạy cảm với mùi hương. Hồi tập đàn xung quanh cậu không được có bất cứ mùi nước hoa nào, có một thời gian cảm xúc cậu không tốt thậm chí còn không cho trưng hoa, bình hoa bên cạnh cũng không cho bày.
Mặc dù hơi dị ứng phấn hoa nhưng khi lớn lên tình trạng này đã gần như khỏi hẳn.
Chỉ là cậu không thích cảm giác có mùi gì đó xộc vào mũi, khó chịu không tả được.
Vậy mà giờ lại ở trong một tiệm sửa xe, dần quen với mùi dầu máy nhàn nhạt này.
Trì Dã vẫn chưa về.
Đồng Hoài Thanh không ngồi yên được đành ra ngoài tìm người.
Cây ngô đồng rợp bóng mát có mấy ông cụ ngồi tán gẫu giải trí với nhau mà chẳng thấy bóng dáng Trì Dã đâu, đi đâu vậy nhỉ. Cậu cứ đi không mục đích, cảm giác như cơn say bí tỉ hôm trước đã phá vỡ lớp vỏ bọc căng cứng lộ ra điểm mềm mại hờ hững của cậu vậy.
Khi không phải đề phòng, Đồng Hoài Thanh quả thật khá dễ chịu.
Cậu đi loanh quanh cũng chẳng sợ lạc.
Dù sao thì chỗ này cũng nhỏ Trì Dã chỉ cần đi mấy vòng là sẽ tìm được cậu thôi.
Người dân ở đây quen mặt nhau cả, mà không quen thì cũng bắt chuyện làm quen được. Đi trên đường luôn có người chào hỏi. Thậm chí có người còn vẫy tay với Đồng Hoài Thanh, dù cậu trông lạ hoắc.
Một anh chàng đạp xe từ xa đã huýt sáo, mái tóc vuốt keo dựng đứng cao vút: Chào!
Đồng Hoài Thanh hơi ngừng lại, gật nhẹ đầu một cái.
Người kia cũng không để bụng sự hờ hững của cậu, tiếp tục đạp xe thật mạnh, dây xích quay tít mù. Khi ngang qua trước mặt Đồng Hoài Thanh, anh ta bất ngờ buông cả hai tay khỏi tay lái, đứng thẳng người làm một màn trình diễn.
Đồng Hoài Thanh giật mình lùi lại nửa bước.
Người kia biểu diễn xong lại cúi người, nắm chắc tay lái, cười lớn mà phóng đi.
Đúng là lố thật.
Khiến Đồng Hoài Thanh không nhịn được mà ngoái nhìn thêm vài lần nữa.
Lúc quay lại thì, khá lắm, Trì Dã đã ở sau lưng cậu lúc nào không hay?
Mèo hay sao ấy, đi cũng không nghe tiếng động gì cả.
Chưa để Đồng Hoài Thanh mở miệng, Trì Dã đã lên tiếng, giọng lành lạnh.
"Cái thằng chạy con xe kia có bồ rồi... cuối năm cưới."
Đồng Hoài Thanh ngơ ngác: Hả?
Thì?
Liên quan gì đến tôi chứ?
Cậu nghĩ Trì Dã chỉ đang giới thiệu bạn, nên chẳng mấy để tâm đến chuyện này mà chỉ lẩm bẩm phàn nàn:
"Anh hút điếu thuốc mà đi lâu thế."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!