Chim sẻ nhỏ đậu trên cành lựu suốt cả buổi, cuối cùng cũng vỗ cánh, bay lướt qua trong một thoáng chốc.
Gió bắt đầu thổi làm cây cỏ trong sân cũng xào xạc lay động theo.
Trì Dã vẫn giữ cằm của Đồng Hoài Thanh. Tay hắn lớn, trong khi mặt cậu nhỏ nhắn như trái xoan lại thêm đường nét mượt mà, kết thúc bằng một chiếc cằm nhỏ xíu. Ngón tay cái của hắn dừng ngay bên khóe môi cậu, chỉ cần khẽ vuốt nhẹ là chạm vào đôi môi đó như một món đồ chơi ngay.
Đổ đỏ, mang theo mùi rượu.
Nóng hổi.
Khi Trì Dã im lặng không nói gì trông hắn rất dữ tợn.
Giọng nói cũng khàn khàn đến đáng sợ.
Nhưng Đồng Hoài Thanh chẳng nhìn rõ được nữa, cậu cảm giác cơ thể mình nhẹ bẫng cứ như đóa bồ công anh bị thổi bay đi thật xa, sau đó đáp lên cánh hoa nhài trắng muốt.
Nhưng chưa kịp tận hưởng cảm giác nhẹ bẫng, cậu đã bị khống chế, sự khó chịu kéo đến khiến cậu vô thức vòng tay ôm lấy cổ Trì Dã, giọng mềm mại: Gì chứ.
Không hiểu gì cả.
Trái cổ Trì Dã sẽ động rồi lại buông tay ra, cố gắng kéo cánh tay Đồng Hoài Thanh xuống.
Nhưng con ma men này lại cố tình làm nũng, chủ động dựa sát vào rồi cọ má hắn, giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ như mây:
"Xin anh mà... ôi, đau quá."
Râu chưa cọ kỹ, cọ vào đau điếng.
Lúc này cậu mới chịu buông người ta ra, miệng cứ lẩm bẩm gì đó không rõ, vừa xoa vết hằn trên cằm hắn vừa sờ má mình. Xoa xong lại chống cằm, nhìn Trì Dã cười ngây ngô.
Lồng ng. ực Trì Dã phập phồng kịch liệt. Không cách nào nói rõ được, trong lòng cứ kìm nén khó chịu, không rõ do rượu nên làm loạn hay là Đồng Hoài Thanh to gan, hay là câu kia...
Yêu ai cũng được.
Vậy, yêu em đi.
Tất cả là do con rể của ông Diêm.
Tặng rượu gì đâu không biết.
Trì Dã sa sầm mặt mày dọn đống rác trên bàn, Đồng Hoài Thanh thì cười tít cả mắt, đưa tay móc áo hắn rồi kéo nhẹ nhẹ năn nỉ hắn hâm thêm rượu.
Biểu cảm ngoan ngoãn cực kỳ, tư thế ngồi thì chẳng còn vẻ đoan trang quý phái ngày thường nữa mà cứ gập eo, gương mặt cùng thính tai đã ửng hồng, cả người toát lên men say nóng hổi.
"Còn biết cậu là ai không?"
Trì Dã không nhịn được, gạt tay cậu ra, quay đầu bước nhanh vào nhà.
Đồng Hoài Thanh ngửa mặt cười:
"Em là chú ếch nhỏ mà."
Trong bếp, Trì Dã mở vòi nước rửa mặt. Dòng nước lạnh buốt ngấm vào tóc mai nhưng không làm dịu đi sự bối rối trong lòng hắn. Giữa tiếng nước chảy, hắn nhìn ngón cái vừa giữ cằm cậu mà lẩm bẩm chửi thề.
Lợn con, chú ếch nhỏ cái gì chứ.
Rõ ràng là con cáo đỏ, nghịch ngợm đến không chịu nổi.
Trì Nhất Nặc đã buồn ngủ lắm rồi mà còn cố xem TV. Trần Hướng Dương ngáp dài dụi mắt kéo em gái đi rửa mặt. May mà mai là thứ bảy nên không cần dậy sớm. Đợi tiếng gà gáy vang lên thì từ từ bò ra khỏi giường cũng được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!