Chương 21: Phải làm sao đây, muốn đút em ấy ăn quá.

Đồng Hoài Thanh tỉnh dậy vì khát.

Đầu đau nhức, cổ họng rát buốt không thôi, chỉ khẽ nhấc ngón tay cũng thấy tê dại cả người.

Trên người cậu đắp chiếc chăn nhỏ màu xanh đậm, tay nằm trên chiếc khăn trắng còn đang truyền dịch. Dưới đoạn ống truyền trong suốt có lót một chai thủy tinh chắc là chứa nước nóng, bên cạnh có thêm con thỏ bông sờn màu cũ kỹ.

Mắt Đồng Hoài Thanh cay xè nên bèn khịt khịt mũi một cái, quả nhiên nghe thấy một giọng nói khàn khàn.

Tỉnh rồi à?

Tiếp theo là:

"Đói không, hay khát?"

Trì Dã ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, cả ngày nay còn chưa kịp cạo râu nên cằm đã bắt đầu lún phún. Có thể là vừa hút thuốc ở ngoài vào nên cả người còn mang theo hơi lạnh.

Đèn trần không bật, chỉ có một chiếc đèn ngủ nhỏ treo trên tủ đối diện tỏa ra ánh sáng lờ mờ làm Đồng Hoài Thanh không phân biệt bây giờ là khi nào nữa.

Chỉ cảm thấy dường như mình... đã nói những lời ngớ ngẩn với người ta.

Lúc yếu đuối khó chịu, tâm lý sẽ rất dễ suy sụp.

Cậu kéo con thỏ xám lại, ôm vào lòng: Hơi khát.

Trì Dã đứng dậy rót nước cho cậu, chiếc cốc sứ đưa tới, nước ấm áp, uống vào làm dịu cả cổ họng.

Đây là đâu?

"Phòng khám của bác sĩ Vương," Trì Dã thở dài một hơi, tay còn lại đút túi:

"Cậu có biết mình ngủ bao lâu không?"

Đồng Hoài Thanh không trả lời, chỉ ló hai mắt ra khỏi miệng cốc.

Trì Dã im lặng nhìn cậu, duỗi hai ngón tay lên: Hai mươi ba tiếng!

Giữa chừng không hề trở mình, ngủ ngon lành.

Hắn sợ cậu ngủ không yên, lúc ôm cậu đi khám còn đặc biệt mang theo con thỏ cũ nát đó.

Căn phòng này nằm sâu trong phòng khám, được bố trí riêng nên rất yên tĩnh, dù người bên ồn ào thế nào cũng chỉ như tiếng ồn trắng giúp người ta dễ ngủ hơn mà thôi.

Đồng Hoài Thanh hơi chột dạ: Tôi...

"Sốt tới hơn ba mươi chín độ," Trì Dã thêm nước vào cốc:

"Cơ thể như vậy, có phải nên rèn luyện một chút không, hửm?"

Đàn ông con trai yếu đuối như vậy, sau này lấy vợ phải làm sao đây?

Đồng Hoài Thanh ngại ngùng không dám ngẩng lên, chỉ nói:

"Đừng rót nữa, tôi không uống nổi."

Trì Dã cười lạnh, xé gói thuốc bột hòa tan:

"Không uống cũng phải uống thuốc."

Bác sĩ Vương đưa con gái đi mẫu giáo, trước khi đi còn kéo cửa cuốn xuống một nửa, dặn nếu cậu tỉnh thì nhớ uống thuốc. Lúc đó Trì Dã vừa nằm chợp mắt xong, vươn vai rồi gật đầu nhận lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!