Mãi đến khoảng năm sáu giờ sáng, Đồng Hoài Thanh mới mơ màng ngủ được.
Dù nắm chặt góc tai thỏ cậu vẫn chẳng thể nào ngủ yên.
Lòng cứ bồn chồn.
Âm thanh đầu tiên cậu nghe được là tiếng chim sẻ ríu rít, lúc dài lúc ngắn. Sau đó là tiếng ngáp của Trần Hướng Dương, tiếng dép của Trì Nhất Nặc lê lết trên sàn đi rửa mặt, nước chảy va vào bồn còn chưa dứt thì đã nghe thấy tiếng hét chói tai.
"Anh ơi, sao giờ này anh còn chưa dậy!"
Cánh cửa đối diện bật mở mạnh đến nỗi đập cả vào tường rồi bật lại. Giọng Trì Dã khàn đặc như vừa hút thuốc xong: Mấy giờ rồi?
Trần Hướng Dương nhanh miệng đáp ngay: Bảy rưỡi rồi ạ.
Nhưng người anh hai siêng năng lại không nấu đồ ăn sáng.
Giờ đã không còn kịp nữa.
Hình như Trì Dã nói gì đó giải thích, ngay sau đó là tiếng Trì Nhất Nặc vui vẻ reo lên.
"Tuyệt quá, vậy em muốn ăn bánh mì kẹp đùi gà!"
Dù cơm nhà ngon đến đâu thì ăn mãi cũng ngán. Được cho tiền mua đồ ăn sáng mình thích vui biết bao nhiêu.
Đồng Hoài Thanh úp mặt vào gối, co chân lại, đầu đau như búa bổ.
Không lâu sau đó cậu lại cảm thấy có một bàn tay vén đi mấy lọn tóc ướt mồ hôi. Ánh sáng buổi sớm chiếu vào mắt khiến cậu khó chịu bèn rúc sâu vào ổ chăn ấm áp.
Trì Dã nhìn vành tai đỏ bừng ấy, ngập ngừng sờ thử.
Nhóc này khá phết, lại sốt rồi.
Hắn chẳng còn chút kiên nhẫn nào nữa.
Chẳng hiểu sao tối qua không ngủ được, hắn cứ lăn qua lăn lại trên giường mãi, tới lúc ngủ chưa được bao lâu đã bị tiếng la của đứa nhỏ đánh thức. Trì Dã hốt hoảng lao ra nhìn đồng hồ, lần đầu tiên, hắn cũng có ngày ngủ quên.
Đuổi hai đứa nhỏ đi, Trì Dã uể oải vò đầu, lấy nước lạnh rửa mặt xong rồi mới qua xem tình hình của Đồng Hoài Thanh.
Cậu cuộn mình trong chăn trông như con chim cút.
Trời đã lạnh, tóc cậu lại hơi ướt, hơi thở nặng nề, kéo dài trong vô thức.
Trì Dã thở dài bất lực, nhận mệnh mà đi tìm thuốc còn sót lại trong túi của cậu. Lần trước vẫn chưa khỏi hẳn, lần này lại bệnh, tốt rồi, chẳng cần đến bác sĩ nữa, tiếp tục uống thuốc vậy.
Đồng Hoài Thanh được đỡ dậy, cả người mềm oặt không chút sức lực, cứ trượt xuống. Trì Dã đành phải ôm vai cậu rồi giữ chặt người trong lòng, lắc khẽ: Này, dậy đi.
Đáp lại hắn chỉ là tiếng ậm ừ khẽ khàng.
Cùng hơi thở nóng rẫy phả vào cổ.
Cứ ngứa ngứa.
Trì Dã nhíu mày, đẩy đầu Đồng Hoài Thanh sang một bên, lộ ra chiếc cổ thon dài.
Cảm giác chỉ một tay là có thể nắm trọn.
Mà nói vậy thì cũng hơi quá.
Dù sao thì cậu cũng là đàn ông, cảm giác khi ôm vào ngực rất rõ ràng. Không có những đường cong đặc trưng, nhưng phần xương bả vai hơi nhô lên, khi cậu cúi xuống không khỏi cấn vào ngực hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!