Ba giờ sáng, trăng cong cong lưỡi liềm.
Bên ngoài khu nghỉ ngơi đồn công an, Đồng Hoài Thanh quấn trên người chiếc áo khoác da bò của Trì Dã, miệng nhỏ nhấm nháp miếng bánh trứng chiên.
Chất vải của chiếc áo sừng bò cứng cáp, chắn gió tốt, nhưng mặc trong nhà thì không thoải mái lắm, cảm giác nặng nề thôi rồi.
Phần lớn cảnh sát thức đêm đều là những kẻ nghiện thuốc lâu năm. Cây trầu bà đặt ở góc phòng cũng bị ám khói đến rũ rượi. Cửa được đẩy ra, có mấy người cười cười nói nói đi ra ngoài. Viên cảnh sát lớn tuổi giơ tay vỗ tai Trì Dã nom rất thân mật, thế mà chưa đủ còn véo tai hắn một cái, Trì Dã không cáu, chỉ ôn hòa cúi người xuống.
"Cậu đúng là không tệ," ông cảnh sát già cuối cùng cũng thu tay về: "Hồi đó tôi đã nói, cậu sẽ là người có triển vọng nhất!"
Trì Dã cười: "Đều là dân thường sống qua ngày thôi, có gì đâu ạ."
"Nuôi hai đứa trẻ có dễ dàng gì đâu, ngày nào cũng phải lo nghĩ hết," Một người trẻ hơn phía sau phụ họa thêm: "Nhưng thôi, tôi cũng không dễ dàng gì, còn phải trực đêm này!"
Đồng Hoài Thanh cắn thêm miếng bánh nóng hổi nữa, không ngẩng đầu lên.
"Ê, mai tôi được nghỉ, đi uống chút gì không?"
Trì Dã toe toét: "Thôi ạ, em đến dẫn người về, bây giờ thức đêm không nổi nữa rồi ạ."
Viên cảnh sát già gật đầu: "Cũng chẳng có chuyện gì lớn, gặp đúng dịp thôi, lâu lắm rồi không thấy mặt cậu."
Đêm hôm khuya khoắt không có ai, khu vực nghỉ ngơi được trang trí kiểu cũ từ thế kỷ trước tới giờ còn chưa được sửa mới. Nửa dưới bức tường trắng được quét sơn xanh bóng loáng, ánh sáng phản chiếu hoa cả mắt. Đồng Hoài Thanh ngó quanh không thấy máy uống nước đâu, bỗng nghe Trì Dã kêu mình qua nhận đồ.
Nói thì cũng thật trùng hợp. Tên trộm này ăn cắp quen tay, không chỉ lấy ví mà còn tháo luôn nửa túi trái cây buộc trên balo cậu. Thường thì giấy tờ tùy thân sẽ vứt vào thùng rác giống như một 'quy tắc ngầm' bất thành văn. Dù sao người ta chỉ mong mất của cho xong, còn giấy tờ quan trọng tìm lại được là được.
Vậy mà tên trộm này vừa đi vừa nghêu ngao, nhai thử quả mận bắc chua ê cả răng, thâm mắng khẩu vị người ngoại tỉnh quái lạ phết.
Đúng là người chỗ khác tới thật.
Dù không thấy mặt nhưng thân hình cao ráo trắng trẻo, đứng giữa chốn nhốn nháo như nhà ga trông không vướng nổi khói lửa nhân gian này.
Vậy nên hai chiếc ví cũng không nỡ vứt, nghĩ có khi bán được ít tiền.
Nào ngờ vừa về phòng lại bị tóm cổ.
Cảnh sát nhân dân phục kích mấy bữa nay cuối cùng cũng tóm được tên trộm tinh vi này. Lúc kiểm tra tang vật, một cảnh sát trẻ phát hiện chiếc ví làm thủ công có giá trị không hề nhỏ, kiểu gì cũng phải ít nhất năm con số.
Tình hình bỗng trở nên nghiêm trọng hơn.
Tên trộm chối cãi đến cùng, khăng khăng nói nhặt được trên đường, nói có khi ai mua trái cây xong không cất kỹ nên làm rơi cả ví. Cảnh sát tìm trong đống mận bắc, đúng là người này ngại đống mận chua nên không lục phía dưới, dưới đống sung còn có một mẫu danh thiếp sót lại.
Ai đây nhỉ, Trì Dã.
Ôi chao, người quen đây mà.
Là ông chủ xưởng sửa xe ở An Xuyên, cao to, khéo tay, việc gì cũng làm được. Trước đây từng chịu khổ đủ đường, giờ cuộc sống ổn định, còn mở một xưởng nhỏ, giúp giải quyết việc làm cho không ít người câm điếc chứ đâu.
Trưởng đồn cảnh sát gọi điện kêu hắn tới.
Lúc đó Trì Dã đang ngồi giặt giày trong sân, nghe tin xong lập tức khóa lái mô tô phóng tới đồn cảnh sát xem thử. Hay quá, chiều nay hắn còn đi tiễn người, nhìn cậu vào sản bán vé, sao bây giờ lại trộm móc túi rồi?
Vậy Đồng Hoài Thanh đang ở đâu?
Cảnh sát hỏi một tiếng, biết Trì Dã quen với người mất đồ bèn đưa luôn giấy tờ cho hắn chứ không để ý gì nhiều.
Trì Dã vội vàng rời khỏi đồn công an còn không kịp uống miếng nước, lập tức tìm Đồng Hoài Thanh.
Hắn từng bị bóng ma tâm lý nên tìm ở bờ sông trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!