Chương 18: Ai cho nhúc nhích, nhịn đi

Nhà ga được xây từ rất lâu rồi, quy hoạch xung quanh không hợp với hiện tại lắm nên dễ bị tắt đường, thảo nào Trì Dã phải đi xe máy, luồn lách nhanh qua mấy con ngõ nhỏ.

Đồng Hoài Thanh tựa vào lưng Trì Dã, cách một lớp quần áo mà nhiệt độ ấm áp của hắn vẫn truyền đến cậu. Đồng Hoài Thanh bị gió thổi nheo mắt lại, ngửi thuốc lá thoang thoảng cùng mùi dầu máy, thêm cả tiếng reo của những người bán rong ven đường.

Chiều đến thị trấn nhỏ lại lười biếng vươn mình, nhịp sống thong thả từ từ trôi.

Hình như ở nơi này, ngay cả bước chân của mọi người cũng chậm hơn những chỗ khác.

Sau khi xác định xu hướng tính dục của Trì Dã, Đồng Hoài Thanh cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường. Cậu áp má mình vào tấm lưng rộng của hắn rồi nhìn khung cảnh lướt qua. Một bác gái đứng trước cửa hàng đang bẻ đậu, một cụ ông đạp xe tìm chỗ câu cá, chị bán quần áo chỉnh lại giá treo trước mái che.

Chỉ có chú chó vàng cạnh cây hòe là lười nhất, cuộn người ngủ ngon lành, đầu rúc vào đuôi.

Dù nơi náo nhiệt như nhà ga nhưng vẫn mang lại cảm giác an nhàn, quen thuộc của khói bếp cùng những câu chuyện thôn quê.

Trước sảnh vé là một quảng trường khá lớn.

Trì Dã dừng xe tại đây. Đồng Hoài Thanh bước xuống xe, tháo mũ bảo hiểm trả cho hắn.

Trì Dã cũng tháo mũ, nhưng không xuống xe mà chỉ chống chân dài trên đất.

"Thế tôi không vào trong tiễn cậu đâu nhé?"

Ừm.

Tháng Chín không phải mùa cao điểm du lịch, hành khách và người đón xe không đông. Có vài tài xế xe ghép định lại gần bắt chuyện, nhưng khi thấy mặt Trì Dã, họ lập tức ngừng bước im lặng rời đi.

Đồng Hoài Thanh nâng quai đeo balo lên rồi trả lời:

"Gửi lời tạm biệt của tôi tới hai đứa nhỏ."

Trì Dã: Được.

Hắn xoay người mở cốp chiếc mô tô, xách ra một cái túi ni lông, bên trong còn vài trái mận bắc lẫn sung khô, sợ người ta đi đường khác hoặc buồn miệng còn có cái mà ăn.

Lần chia tay này không giống lần trước khi hai người cãi nhau, lần này chỉ cần nói vài lời là xong. Gió thu thổi qua lành lạnh, Trì Dã nhìn thấy Đồng Hoài Thanh mặc đồ mỏng manh, má còn hơi đỏ, không nhịn được lại dặn thêm:

"Về nhà nhớ mặc ấm với đừng quên uống thuốc."

Đồng Hoài Thanh gật đầu:

"Được, tôi nhớ rồi, cảm ơn anh."

Sau đó nhận chiếc túi ni lông, còn nói: Vậy tôi đi đây.

Cậu đứng trên bậc thềm của quảng trường, Trì Dã ngồi nghiêng trên chiếc xe máy, lần này không cần ngẩng đầu hau kiễng chân nữa, chỉ cần nhìn thẳng là đã có thể chạm vào ánh mắt đen láy của đối phương.

Giờ đây trong đôi mắt ấy không còn thể hiện rõ cảm xúc nữa, như thể mười mấy ngày gặp gỡ với Trì Dã cũng chỉ là một trải nghiệm quá đỗi bình thường, như hai đường thẳng vô tình giao nhau rồi lập tức chạy về hai hướng khác.

Đồng Hoài Thanh cụp mi xuống không nói thêm lời nào chỉ quay người rời đi.

Cùng lúc đó, tiếng động cơ xe máy vang lên, lần này Trì Dã vặn ga hết cỡ, tiếng rú ga mỗi lúc một xa dần.

Balo không nặng.

Nhưng Đồng Hoài THanh bước vào sảnh bán vé của nhà ga phải mất tầm mười phút.

"Đi thành phố không? Giá rẻ đây!"

Đi xe ôm không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!