Đồng Hoài Thanh vẫn ôm chùm nho cười không ngừng.
Cậu là người như vậy đấy, bình thường hay giữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng thật ra dễ cười vô cùng, mà còn kỳ quặc nữa. Chỉ một câu của Trì Dã thôi đã làm cậu bật cười, đôi mắt kia cong cong như vầng trăng khuyết.
Dù sao thì người giống quả mận bắc cũng không phải cậu.
Trì Dã có làn da rám nắng giờ lại thêm chút đỏ, chẳng phải giống hệt một quả mận bắc hay sao.
Chuông gió dưới mái hiên cứ kêu leng keng, Trì Dã không buồn để ý đến người này nữa chỉ mang túi ngựa trong tay vào bếp. Để một nửa mai làm kẹo hồ lô, phần còn lại thêm nước làm nước tiêu thực.
Đồng Hoài Thanh đứng dậy rửa tay sau đó thoa một lớp kem dưỡng. Đây là thói quen rồi, dù đã lâu không chơi đàn nhưng cậu vẫn chăm sóc đôi tay của mình rất tốt.
Phòng khách trong nhà có treo một tờ lịch bên hông. Tráng tháng chín là hình một cô gái mặc váy đỏ đứng tựa vào chiếc xe hơi sang trọng, cười rạng rỡ. Giao diện đã có hơi úa vàng, màu bút bi xanh khoanh tròn ngày hôm nay, nhắc nhở sinh nhật em gái nhỏ.
Đồng Hoài Thanh chạm vào tờ lịch, ngắm một lúc rồi lật sang trang kế.
Những ngày quốc khánh cũng được đánh dấu, bên cạnh ghi chữ: Du lịch nghỉ dưỡng.
Đây là kế hoạch đã hứa trước với bọn trẻ, sắp xếp cho chuyến đi chơi.
Dưới cùng có một số đánh dấu tick, không rõ nó có nghĩa là gì.
Đồng Hoài Thanh đặt tờ lịch xuống, xoay người nhìn sang bức tường bên cạnh. Trên đó dán ngay ngắn những giấy khen học sinh giỏi. Bên cạnh là nhiều vạch ngắn dài không đều, viết bằng bút chì, ghi lại ngày tháng.
Chữ rất nhỏ rất đẹp.
Hẳn là ghi lại chiều cao của bọn trẻ.
Có thêm một dấu mới được vạch lên, vừa mới sáng nay, còn ghi rõ ràng ngày tháng.
Đồng Hoài Thanh nghiêng tay, ước lượng trên đầu mình rồi làm bộ vẽ một nét trên không trung.
"Đo cho cậu luôn nhé?"
Trì Dã từ bếp đi ra, miệng còn nhai mận bắc, vị chua thế mà mặt không nhăn chút nào, đưa nửa quả còn lại cho Đồng Hoài Thanh.
Từng ăn trúng nho chua rồi nên lần này Đồng Hoài Thanh không nhận nữa.
Chắc chắn khẩu vị người này có vấn đề.
Đầu ngón tay Trì Dã cũng mang theo vị chát của quả dại, hắn nhìn Đồng Hoài Thanh rũ mắt xuống cứ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nhớ nhà à?
Đồng Hoài Thanh khựng lại một chút rồi gật đầu: Ừm.
Cậu quay người, dựa lưng vào bức tường đo chiều cao rồi nhìn Trì Dã cười: Tôi phải đi rồi.
Trì Dã gật đầu, không hỏi xem có phải cậu xích mích với gia đình không, chỉ bảo:
"Muốn tôi đưa đi không?"
Được, Đồng Hoài Thanh nghĩ nghĩ: Đưa tôi ra ga tàu.
Thị trấn nhỏ này không có taxi, toàn những chiếc xe ba bánh sơn đỏ chạy loạn trên đường, thật không chịu nổi.
Quả mận bắt được xiên qua đôi đũa từ lâu, Trì Dã cứ thế bỏ vào miệng: Khi nào đi.
Ngay bây giờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!