Người tuyết nhỏ biết mình làm sai rồi nên im lặng nhìn Trì Dã.
Nom còn có vẻ trách móc tủi thân.
"Cậu làm cái gì thế này?" Trì Dã cố nén cười, giả vờ nghiêm mặt: "Đang chơi bùn à?"
Bếp hơi bừa bộn, hắn xắn tay áo lên lộ ra cánh tay chắc khỏe, da màu lúa mạch rồi chỉ tay ra ngoài: "Ra ngoài rửa tay đi."
Đồng Hoài Thanh đuối lý, hai tay vẫn bị bột dính đầy, không phản đối gì.
"Đi đi, tôi dọn cho."
Trì Dã đã nói vậy nghĩa là hắn sẽ thật sự dọn đống lộn xộn này cho cậu. Trước tiên là quét nhà, rồi lau một lượt, sau đó mới có không gian để đến xem bếp. Thực ra Đồng Hoài Thanh cũng không làm hỏng gì, có lẽ người này bị chột dạ không dám lấy bột rồi bắt đầu làm luôn, mà chỉ dùng cái thìa múc cơm, thêm một ít bột, một ít nước, rồi lại cẩn thận nhào tiếp.
Lại cẩn thận nhào từng tí một.
Vòi nước được mở ra, tiếng nước xối ào ào rửa sạch cái thớt bừa bộn. Trì Dã bị nước bắn lên lông mày, cả hàng mi ngắn rậm cũng ướt theo khiến đôi mắt ấy càng trông đen láy. Ánh nhìn ấy, khi chăm chú nhìn người khác lại toát lên vẻ côn đồ.
Cứ như thể hắn đang gánh vài mạng người trên lưng vậy.
Trông chẳng phải người hiền lành gì.
"Có ai mắng cậu đâu, đứng đó làm gì?"
Hắn tiện tay hất chút nước về phía Đồng Hoài Thanh.
"Rửa đau tay rồi à?"
Người kia vừa rửa tay sạch sẽ xong, không nói lời nào mà chỉ đứng yên ở cửa, ngoan ngoãn đưa cho hắn một cái khăn lau.
Động tác Trì Dã nhanh nhẹn gọn gàng, lau dọn tủ chén từ trên xuống dưới sạch sẽ, trong đầu còn nghĩ không biết có nên làm một tô mì cho cô bé không.
Thật ra thói quen của vùng này không phải ăn mì mà là lăn trứng gà. Sáng lúc gọi Trì Nhất Nặc dậy, sẽ cầm trứng gà đã bóc vỏ lăn vài vòng trên người cô bé còn ngái ngủ.
Lúc ấy Đồng Hoài Thanh đang làm gì nhỉ?
À, cậu vẫn chưa dậy.
"Cậu ra sân ngồi một lát đi," Trì Dã đuổi khéo: "Hoặc ra công viên nhỏ chơi chút."
Đi men theo hàng cây phượng tây một đoạn, chính quyền năm ngoái đã xây một quảng trường tiện ích ở đó. Ban ngày hay ban đêm đều đông vui, các ông cụ chơi nhị hồ, đánh quay, các bà cụ hát tuồng, nhảy múa, trẻ con thì nhảy dây.
Thật ra Trì Dã chẳng có ý gì, chỉ là hắn không thích có ai đứng gần mình khi nấu ăn cả.
Đồng Hoài Thanh không nói đồng ý cũng chẳng bảo không.
Hai tay cậu để ra sau lưng.
Trì Dã khuấy bột mì bằng đũa, nhào nặn rồi phủ khăn ướt cho bột nghỉ. Hắn ngoảnh lại nhìn cậu, gọi một tiếng.
"Thôi, cậu đến cắt rau đi."
Giọng Đồng Hoài Thanh khẽ khàng: "Đổi việc khác được không?"
"Đánh trứng, biết không?" Trì Dã vừa rửa khoai tây vừa nói: "Lát nữa xào cùng cà chua."
Lần này, Đồng Hoài Thanh mới bước chân nhanh nhẹn hơn một chút. Cậu ôm cái bát, giả bộ rất bài bản gõ hai quả trứng dọc theo thành bát. Quay lưng về phía Trì Dã, một lát sau, cậu rút đôi đũa dài ra, lặng lẽ gắp một mảnh vỏ trứng ra ngoài.
Trì Dã gọt khoai tây, không quay đầu lại, coi như chừa mặt mũi cho người ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!