Đổi liên tiếp hai cửa hàng, cố lắm mới tìm được một tiệm bánh kem trông cũng vừa mắt.
Cũng không phải do Trì Dã nghiêm túc, nhưng Đồng Hoài Thanh nói chọn bánh kem có loại bie khác nên hắn cũng nghe lời theo. Hắn khoanh tay đứng bên cạnh nhìn, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như không làm ông chủ hoảng hồn tưởng thanh tra từ đâu tới.
Nhưng mà mặt mũi thế này thì.
Không giống ăn cơm nhà nước chút nào, một xíu hoà ái cũng không có.
Sao mà hung dữ đến như vậy chứ? Xã hội đen từ đâu tới hả?
Đồng Hoài Thanh cũng không để ý đến vẻ nơm nớp lo sợ của ông chủ. Phía sau có cái bánh kem be bé, thêm sô cô la và hạnh nhân vị cũng khá được.
Ăn xong còn hỏi Trì Dã có mang khăn ướt lau tay không, người kia còn ghé lệ quầy không ư hử gì, cứ như chăm con nít quen rồi nên cứ thế lấy khăn ra đưa cho cậu. Không ngờ lực tay không kiểm soát được, một cái đẩy thẳng vào trán Đồng Hoài Thanh, khiến cậu ngã ngồi bệt xuống đất.
May là đằng sau không có thứ gì, Đồng Hoài Thanh ngồi bệt xuống mặt đất cứng ngắt, còn hơi ngơ ngẩn vì không phản ứng kịp. Trì Dã quay sang nhìn rồi kéo cánh tay người ta đứng dậy.
Sau đó tiếp tục chọn bánh kem.
Đồng Hoài Thanh không vui cho lắm, xưa giờ cậu được phục vụ quen rồi, đến chỗ này cho ăn canh trứng hấp thì thôi đi, mới hỏi cái khăn ướt mà đã đẩy ngã người ta rồi.
Còn không biết đỡ dậy.
Gần như là xách lên!
Trì Dã hoàn hoàn không để ý đến vẻ mặt đó của Đồng Hoài Thanh, chỉ ngón tay lên chiếc bánh kem trong catalog rồi nói:
"Cái này là bơ động vật à?"
Chủ tiệm cười:
"Không phải, nhưng có thể đổi thành bơ động vật được..."
Đẹp không? Trì Dã hơi nghiêng người qua.
Đồng Hoài Thanh bắt đầu cọc trong người nên không để ý tới.
Trì Dã cũng không quan tâm nhiều mà chốt đơn với chủ tiệm luôn, còn gọi một tiếng Đồng Hoài Thanh nhưng người kia vẫn còn ngây ra như phỗng, liếc mắt sang hỏi một câu:
"Bé thế này sao ăn no được?"
Đồng Hoài Thanh nói: Anh đẩy tôi.
Trì Dã à một tiếng, lực tay của hắn mạnh nên đúng là có khi làm người ta đau, nhất là khi véo mặt con nít, dùng ngón cái với ngón trỏ bóp cho cái miệng nhỏ hồng hồng chu lên. Trần Hướng Dương thì còn đỡ chứ Trì Nhất Nặc sẽ hét toáng lên, xoa cái mặt nhỏ nói là đau chết đi được.
Có gì mà đau chứ, Trì Dã không hiểu lắm mà cũng chẳng muốn suy nghĩ sâu xa về chuyện này, tiệ tay xoa đầu người kia một cái:
"Lần sau tôi sẽ chú ý."
Thế nhưng Đồng Hoài Thanh vẫn không tỏ vẻ dễ chịu, mặt mày cau có, im lặng suốt quãng đường về nhà.
Trì Dã dừng xe xong thì cài chốt cửa một cách chậm rãi, hắn thấy cái cậu Đồng Hoài Thanh này rõ là hẹp hòi.
Nghĩ nhiều thì chẳng phải chỉ làm khó mình thôi sao?
Hắn thấy không cần phải nói chuyện đàng hoàng làm gì.
Hai đứa nhỏ chưa tan học, trời vừa mưa mấy hôm trước, cây cỏ mọc um tùm, lá xanh biếc trải dài mượt mà, đất ẩm ướt, nhìn thôi cũng khiến lòng người dịu lại. Đồng Hoài Thanh đang ngồi trên ghế ở chỗ gió lùa, chống cằm ngẩn ngơ.
Trước đây cậu cũng vậy, cứ tập đàn mệt là cậu sẽ nhìn đài phun nước ngoài cửa sổ rồi lại nhìn án mây bay nhè nhẹ trên trời, thỉnh thoảng có tiếng chim hoàng tước vang lên, ngẩn ngơ rất lâu, mãi cho đến khi tay hết run mới tiếp tục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!