Chương 14: Có khuôn mặt thông minh mà ngốc quá-

Dù lần này dầm mưa nhưng tình hình bệnh tật tiến triển khá tốt.

Hôm sau vừa rời giường đã thấy đói bụng. Bữa sáng uống hơn nửa bát cháo bí đỏ, còn ăn thêm chút đồ ăn kèm.

Trì Dã cảm thấy áy náy vì đã hiểu lầm người khác, nên buổi trưa về đã hái ít quả sung vừa chín tới, bóc lớp vỏ để lộ phần thịt màu hồng bên trong, cắn một miếng ngọt lịm.

Trẻ con rất thích ăn cái này, hàng xóm láng giềng cũng thích nên trước cổng có nhiều cây lựu với cây sung trĩu quả.

Nhiều đến mức chẳng hiếm lạ gì, cứ thích là hái.

Đồng Hoài Thanh có vẻ ăn uống khá ngon miệng, từ từ ăn hết hai quả. Đang rửa tay thì nghe thấy Trì Dã gọi từ phía sau.

"Chiều nay đi với tôi một chuyến, chọn bánh cho Nặc Nặc."

Tiệm bánh ở thị trấn nhỏ thường kết hợp phong cách Trung

- Tây. Trong tủ trưng bày có một hàng bánh đào và bánh truyền thống, phía sau là vài mẫu bánh gato. Nếu nhà ai có con nhỏ tổ chức sinh nhật thì họ sẽ đặt trước rồi tới ngày hôm sau có thể mang bánh về nhà, tận hưởng niềm vui ngọt ngào.

Đồng Hoài Thanh không nói đồng ý cũng không phản đối.

Sau khi dọn dẹp xong buổi trưa, Trì Dã ngậm một nhánh nho bước ra ngoài, lúc mở cửa còn liếc lại phía sau.

A, đi theo rồi.

Đến dưới gốc cây ngô đồng ở đầu ngõ, Trì Dã lấy khăn lau bụi trên chiếc xe ba bánh điện, chân dài bước một cái ngồi vào phía trước, tay vặn tay lái, ngoái lại nhìn: "Đi không?"

Đồng Hoài Thanh dừng một chút rồi nhấc chân bước lên bậc xe.

Có vẻ hơi chê bai, chỉ ngồi nửa mông vào.

Lớp sơn xanh bóng loáng, ghế ngang tự trang bị, có tay vịn nhỏ bằng cỡ lòng bàn tay, chỉ đủ đảm bảo an toàn ở mức tối thiểu.

"Rầm ——"

Đồng Hoài Thanh bám chặt tay vịn, ngồi vững lại. Nhưng tốc độ không nhanh như tưởng tượng, âm thanh rất lớn nhưng Trì Dã lái xe ba bánh cứ chậm rì rì. Hôm nay thời tiết rất đẹp, không nóng cũng không lạnh, gió nhẹ thổi qua khiến người ta cảm thấy thư thái.

Tới tiệm bánh, ông chủ Mạnh Lạc ngồi sau quầy miệng nhai hạt dưa. Trì Dã bước vào, trên tivi đang chiếu phim Tam Quốc Diễn Nghĩa đúng đoạn trận Xích Bích bốc cháy dữ dội. Mạnh Lạc say mê xem mãi cho đến khi có tiếng gõ vào tủ kính mới ngẩng đầu lên.

"A, đại ca tới rồi!"

Hắn hơi mập mạp, mang chiếc tạp dề màu hồng, lẹ tay lẹ chân đẩy rủ ra: "Dẫn con nít tới mua đồ à?"

Trì Dã gật đầu, đứng qua một bên: "Tới đặt bánh."

Mạnh Lạc lấy một chiếc bánh đào đưa tới.

Thân hình Trì Dã cao lớn che kín cả người phía sau, lúc này mới nhìn rõ, không phải là hai đứa trẻ thò lò mũi xanh mà là một câu trai lạ mặt mũi rất xinh.

Không đoán được tuổi bao nhiêu, nhưng nét mặt đẹp đẽ, có gì đó quen thuộc.

Chỉ là đôi mắt cụp xuống một cách lạnh lùng, chẳng mặn mà gì.

"Thử đi, ngon lắm đấy?"

Trì Dã nhận lấy bánh đào xốp giòn đưa qua phía Đồng Hoài Thanh. Tiệm này vốn có uy tín lâu năm, chủ yếu dựa vào chất lượng nên khách hàng hầu hết là khách quen, đồ ăn làm rất đầy đặn.

Đặc biệt là bánh đào, nhai vài cái là tan, rắc chút mè đen, thơm ngọt đầy miệng.

Lúc bẻ thì vụn bánh rơi đầy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!