Chương 11: "Khốn kiếp, thả tôi xuống!"

Không thể nói rõ vì sao, nhưng thành ngữ này thật quá phù hợp với Đồng Hoài Thanh.

Cậu mặc chiếc áo phông ngắn tay nhạt màu của hắn, chất liệu cotton mềm mại rũ xuống trông không được vừa vặn, làm lộ ra một phần vai cổ trắng nõn mịn màng. Tóc chưa kịp gội, vẫn còn rối bời, có thể vì hơi thở khô nóng nên môi cậu đỏ lên, khẽ nhếch thành một đường con nhỏ trông như đóa hoa hải đường thoáng hiện sương đêm.

Trì Dã nhìn cậu thêm vài lần.

Thật ra hắn không hay để ý đến vẻ ngoài lắm, chẳng qua hắn cảm thấy nụ cười này thật sự rất đẹp.

"Wow!"

Trì Nhất Nặc nằm bò ra mép giường, giọng hân hoan.

"Anh Đồng Đồng, cuối cùng anh cũng chịu nói rồi."

Sự dịu dàng ban nãy biến mất không dấu vết, Đồng Hoài Thanh trở lại vẻ lạnh nhạt, khẽ đáp "Ừm." một tiếng.

"Có đói không," Trần Hướng Dương bên cạnh lên tiếng: "Trong bếp có chè đậu xanh, bí hấp, và bột rau cải nữa."

Đồng Hoài Thanh khẽ hắng giọng, giọng rất thấp: "Hơi hơi."

Cậu đã hơn hai tháng không thể nói được, vừa rồi còn bị mưa lớn ướt hết rồi lịm đi vì sốt cao, cảm giác như mình đang nằm trong một vòng tay vững chãi ấm áp, có người cẩn thận đưa bát nước nóng cho cậu uống từng chút từng chút một.

Giọng cậu không khàn như tưởng tượng.

Cơn đau nhức trong đầu cũng giảm đi nhiều.

Ngoại trừ phần eo, vẫn còn đau.

Chè đậu xanh ngọt dịu chắc đã được thêm đường phèn, húp một ngụm thổi nguội rồi cậu nuốt từng chút một, mềm mịn vừa miệng nhiệt độ cũng vừa phải.

Trì Nhất Nặc theo đuôi anh hai vào bếp, lúc quay ra cũng không nhàn rỗi, tay cầm nửa quả dưa chuột nhai rôm rốp.

Trì Dã nhìn sự chậm rãi của Đồng Hoài Thanh rồi lại liếc Trì Nhất Nặc hoạt bát, bỗng cảm thấy có chút khó chịu.

"Được rồi, đi ngủ hết đi," Hắn phẩy tay đuổi mọi người: "Sáng mai còn phải đi học."

Ngày thứ hai sẽ không buông tha bất kỳ học sinh tiểu học hay trung học nào.

Trần Hướng Dương đã bắt đầu ngáp, vừa kéo Trì Nhất Nặc đi đánh răng rửa mặt vừa đấu khẩu. Cửa phòng chưa khép hẳn chỉ để lại một khe nhỏ, Trì Dã quay đầu lại, Đồng Hoài Thanh đã đưa bát ra.

"Chiều chuộng cậu quá," Hắn không nhận lấy: "Tự đi rửa."

Đồng Hoài Thanh bình thản: "Đau eo."

Trong nhà nấu ăn là Trì Dã, chén bát dụng cụ chính cũng là do hắn rửa, nhưng bát ăn xong thì ai ăn tự rửa lấy.

Hắn dạy đám nhỏ rằng, việc nhà không bắt buộc phải làm nhưng những việc trong khả năng thì tự thân làm lấy.

Cái tay kia vẫn chưa rút lại, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn.

Trì Dã liếc một cái rồi thay đổi sắc mặt: "Cậu còn ăn chưa xong?"

Đồng Hoài Thanh vẫn bình thản: "No rồi."

"Tôi đang nuôi mèo à." Trì Dã càu nhàu nhận lấy bát, đi vào bếp rửa, may mà không còn nhiều, chỉ một chút dưới đáy bát, vẫn trong phạm vi chịu đựng của hắn.

Lúc quay về hắn còn hơi xoắn xuýt là mình ở ngay phòng đối diện, bạn đêm có chuyện gì cậu chỉ cần gọi một tiếng thì hắn sẽ nghe thấy ngay, có cần thiết phải kéo một chiếc giường gấp qua không. Đang nghĩ ngợi thì hắn đẩy cửa vào, thấy Đồng Hoài Thanh đã xuống giường từ lúc nào, một tay ôm còn tay kia chống vào tưởng vẻ mặt đau đớn.

"Sao thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!