Chương 10: Cậu bị người ta bế lên rồi

Đồng Hoài Thanh ngước nhìn lên trời, ngay lập tức bị nước mưa làm nhòa đi tầm mắt.

Tối qua sấm chớp đùng đùng như vẫn không mưa, chắc là bây giờ đã không dồn nén nổi nữa nên bắt đầu mưa như trút nước, mưa liên miên điên cuồng không thôi.

Cả người cậu ướt đẫm, chiếc áo sơ mi dính sát vào ngực, đầu ngón tay vẫn còn nước nhỏ giọt.

Lau mặt rồi lại hắt hơi một cái.

Mặt sông bị mưa dội thành từng bọt nước to, không ngớt, âm thanh ào ào vang dội khắp đất trời, mịt mù cả không gian, ngay cả những tòa nhà phía đối diện cũng trở nên xám xịt.

Đồng Hoài Thanh cắn răng vịn vào một tảng đá nhô lên, dùng sức cố đứng dậy nhưng vẫn không thể.

Đau quá.

Một tiếng trước, đến bản thân cậu cũng không ngờ rằng mình sẽ vào tình cảnh thê thảm đến vậy.

Dọc theo bờ sông bước về phía trước, có thể nhìn thấy khu dân cư ở đằng xa, nhưng mưa lớn đột ngột đổ xuống, bờ sông đầy những cành liễu rủ mềm mại, chỉ còn lại mỗi cây long não là có thể che chút ít.

Đồng Hoài Thanh bước nhanh qua đám cỏ dại mọc um tùm, gạt ra mấy bụi cây lớn, nhưng bỗng nhiên trượt chân, ngã xuống một rãnh sâu.

Khuỷu tay trầy nhẹ, mắt cá chân vẫn không sao.

Nhưng hình như trật lưng rồi.

Vì ngồi luyện đàn trong một khoảng thời gian quá dài nên cậu cũng bị đau cơ nhẹ ở vùng thắt lưng, giờ cơn đau làm đầu óc cậu trống rỗng hết cả. Đến khi nhận thức được thì cậu đã lặn lộn ngồi bệt dưới bùn cát.

May mắn là phía sau có một bức tường đất cao hơn nửa người, vị trí này có thể tránh được một chút mưa nghiêng, nhưng mặt nước sông trước mắt vẫn tiếp tục dâng lên, mưa càng lúc càng nặng hạt, cảm giác lạnh lẽo thấm vào tận xương tủy.

Đau quá.

Dù cố thế nào cũng không đứng dậy nổi.

Mưa như trút nước không hề có dấu hiệu dừng lại.

Đồng Hoài Thanh ngửa cổ ra sau, khuôn mặt trắng bệch, thở từng nhịp nặng nề.

Cậu nhớ có lần ở Châu Âu cũng gặp một trận mưa lớn thế này. Ở cái xứ tây ấy, ngày nắng chẳng có được bao nhiêu, cậu uống xong cốc cà phê, vị đắng vẫn còn tràn ngập trong miệng, ngày mai phải lên sân khấu biểu diễn, nhưng ngón tay vẫn cứ run rẩy không thôi.

Cậu nhắm mắt lại, đẩy cửa sổ ra.

Gió ùa vào phòng, làm các trang nhạc bay tung khắp nơi, những cành hoa hồng trong bình cũng bị thổi nghiêng, trước ngực Đồng Hoài Thanh ướt đẫm, ngọn lửa bực bội trong lòng cậu dần dần bị cái lạnh dập tắt.

Ngón tay cũng thôi không run nữa.

Cậu bình tĩnh vào phòng tắm, tắm rửa, sấy khô tóc, quấn vào người chiếc áo choàng mềm mại, mỉm cười với người phục vụ bước vào mang bữa tối.

Như một chiếc bình sứ hoàn mỹ không có vết nứt.

Nhưng buổi biểu diễn đó vẫn có chút khiếm khuyết.

Cậu phải chịu nhiều sự phê bình.

Bây giờ nghĩ lại thì những lời phê bình ấy vẫn còn nhẹ chán. Bởi vì cậu vẫn còn nhỏ nhưng lại được coi là ngôi sao mới nổi trong nền âm nhạc cổ điển, các bài báo vẫn đặt nhiều hy vọng vào cậu mà thôi.

Đến hoàng hôn, thành phố cổ lâu đời này cũng có nắng lên.

Cậu và mẹ ngồi đối diện nhau trên bàn wan, trước mặt là hoa tươi, nến và những món ăn khai vị tinh xảo.

Con dao bạc cắt miếng bò bít tết vừa chín tới, chảy ra chút máu hồng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!