19
Sau khi ăn xong, vốn dĩ tôi muốn rửa bát với Giang Quan, nhưng Giang Quan từ chối.
Tôi ngồi trên ghế sofa, thỉnh thoảng quay đầu nhìn bóng lưng Giang Quan.
Nhìn anh nhặt giấy bếp và lau tay, tôi ho vài cái để thể hiện sự hiện diện của mình.
Anh băng qua bàn và đến chỗ tôi: "Có chuyện gì vậy?".
"Cái đó……" Mặt tôi nóng bừng, ánh mắt nhìn thẳng vào cơ bụng của Giang Quan.
Giang Quan lập tức hiểu ra, anh phát ra một tiếng cười khúc khích, lập tức đặt tay lên vạt áo của mình.
"Nói trước nhé, không được hối hận đâu".
Tôi ngạc nhiên khi nhận thấy không biết từ khi nào dưỡng như Giang Quan đã nắm quyền chủ động trong vấn đề này vậy.
Tôi khẽ gật đầu, anh vén quần áo lên, lộ ra cơ bụng săn chắc.
Ngay lập tức, hơi thở của tôi như bị cướp đi.
Tò mò, tôi đưa tay ra và chạm vào đồi núi gồ ghề phía trên.
Giống như lần được chạm vào trước đó, thỏa mãn và bồng bềnh.
Mặc dù chân tai tôi ngày càng nóng hơn, tôi vẫn không dừng lại.
"Giang Quan……
"Chúng ta có thể vào phòng ngủ không?"
Giọng nói của Giang Quan cũng nhuốm chút nhẫn nhịn: "Sao thế, ghế sofa quá nhỏ sao?" "
Tôi siết chặt cơ bụng của anh:
"Không, em nghĩ chúng ta có thể…… làm cái gì đó khác?
"Giang Quan, anh có thể hôn em không?"
Từ lúc nhìn thấy anh tại hiện trường vụ bắt cóc.
Tôi biết hứng thú của mình với Giang Quan không còn như trước nữa rồi.
……
Những cành cây ọp ẹp bên ngoài cửa sổ, cảm giác dễ chịu do tán cây mang lại cho tôi giống như một con sóng lớn cuốn tôi vào vòng xoáy.
Anh dành nửa đêm để nói với tôi rằng thứ "cứng" nhất của anh không phải là cơ bụng.
20
Vào ngày cưới của tôi với Giang Quan, những người có máu mặt ở Tân Thành đều đến tham dự.
Có thể bọn họ đang nói về khoảng cách giữa hai gia đình của chúng tôi ở sau lưng.
Nhưng bọn họ đều rất đạo đức giả, không ai thể hiện điều đó trước mặt.
Lần trước việc mà Tiêu Vũ Thịnh làm ra, ba mẹ tôi rất tức giận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!