8
Tôi biết rằng công ty của Tiêu Vũ Thịnh sẽ tan làm lúc 6 giờ tối.
Sau đó Giang Quan hẳn là đi theo Tiêu Ngọc Thịnh xuống xe.
Cho nên tôi đúng lúc xuất hiện trước cửa nhà Giang Quan lúc hơn sáu giờ.
Sau khi bấm chuông cửa mấy lần, thấy không có ai mở cửa nên cố gắng gọi điện thoại cho Giang Quan.
Đáng tiếc điện thoại của Giang Quan không được ai trả lời.
Tôi đặt chiếc bánh xuống đất và ngồi xổm xuống.
Có rất nhiều người sống trong tiểu khu này, mỗi tầng đều có vài hộ, mọi người bước ra khỏi thang máy đều phải nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.
Tôi đấm đấm vào chân đang đau nhức.
Tôi không biết đã bao lâu, nhưng khi tôi nhìn ra ngoài cửa sổ hành lang, trời đã khuya rồi.
Giang Quan vẫn chưa trở về.
Tôi đứng dựa vào tường lúc đang duỗi người thì cửa thang máy mở ra.
Tôi và Giang Quan bất ngờ nhìn nhau.
Anh đi nhanh đến nỗi suýt va chạm vào tôi.
"Đợi tôi bao lâu rồi?"
Anh nhìn chiếc điện thoại toàn màu đen của mình với một chút lo lắng và lấy chìa khóa nhà từ trong túi ra.
Tôi vui mừng: "Không lâu đâu".
Nhưng đôi chân phản kháng ra vẻ "đau nhức".
Hứ, chịu được khổ thì mới hơn người chứ.
Vì được gối đầu lên cơ bụng thì chịu chút khổ cũng có làm sao đâu.
Đinh nhẹ một tiếng, cánh cửa mở ra.
Những hạt mồ hôi toát ra trên trán Giang Quan:
"Chúng ta vào trong thôi".
"Hôm nay Tiêu tổng làm thêm giờ nên tôi cũng phải ở lại làm thêm giờ".
"Vô tình điện thoại lại hết pin"
Khi vào trong, anh đặt điện thoại lên bàn.
Tiêu Vũ Thịnh đáng ghét, nghe được chuyện của tôi và Giang Quan nên cố ý đúng không.
Tôi nhìn kỹ hơn: "Cho nên, anh vội vàng như vậy là vì sợ em sẽ đợi lâu?".
Bóng dáng Giang Quan khựng lại: "Tôi đi tắm trước".
Đáng ghét, lại còn xấu hổ nữa chứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!