Chương 6: May mắn của Uyên

-"Hình như anh thấy Uyên đeo…". Minh chần chừ, không muốn Ngọc bị tổn thương, nhưng anh cũng không muốn Ngọc vì tự trách bản thân mà buồn.

-"Không thể nào, Uyên là bạn em, Uyên không thể làm thế."

-"Anh cũng không biết, hay chúng ta gọi Uyên hỏi cho ra nhẽ…"

-"Đừng anh, nhỡ Uyên cũng có dây chuyền giống của em thì sao, nhưng

Uyên lấy đâu tiền mà mua nó nhỉ? Có thể là hàng nhái thì sao?"

-"Em đừng có ngây thơ tin người quá." Nói rồi Minh kể lúc chiều gặp

Uyên ở trung tâm mua sắm cho Ngọc nghe, rằng Uyên đã thích sợi dây đó

như thế nào. Ngọc tỏ vẻ ngạc nhiên lắm:

-"Sao anh không kể em sớm, nếu biết vậy, em đã mua tặng Uyên sợi dây

giống như thế này, dù gì cũng là bạn tốt, không ngờ Uyên lại vậy…???"

Ngọc thở dài buồn bã:"Anh Minh, xin anh đừng nói gì với Uyên hay nói

chuyện này với bất kì ai nhé, em xin anh đó, đừng làm to chuyện, dù gì

cũng là lỗi của em bất cẩn quá!"

Minh ôm Ngọc vào lòng, tại sao trên đời lại có cô gái ngây thơ đáng

yêu và lương thiện tới vậy…"Anh hứa, và anh cũng hứa sẽ bảo vệ em mãi

mãi…" Minh nghĩ, đồng thời trong lòng anh thấy hơi khó chịu, anh từng có ấn tượng và cảm tình rất tốt dành cho Uyên, vậy mà cô ấy lại thế? Anh

coi khinh loại phụ nữ dối trá.

Trời đêm đã muộn, Uyên mệt mỏi xả nước định tắm qua cho sảng khoái.

Bất chợt, nàng nhìn vào trong gương, đưa tay mân mê sợi dây chuyền. Quả

là đẹp, nhưng nàng vẫn không hiểu sao Ngọc có thể cho nàng sợi dây này.

Đối với Ngọc, quả là giá trị của sợi dây không là gì nhưng mà, đây là do anh Minh tặng. Uyên lúc đầu một mực không nhận, nhưng thấy Ngọc có vẻ

buồn, Ngọc bảo Uyên giúp Ngọc nhiều, không nhận coi như không nể mặt

Ngọc, anh Minh tặng Ngọc nhiều đồ lắm, nhưng sợi dây này cũng chẳng phải style của Ngọc, để cũng chẳng dùng…Sau một hồi Ngọc năn nỉ, Uyên cũng

gật đầu, Ngọc còn tự tay đeo cho Uyên. Thực sự lúc đầu ngại ngại nhưng

Uyên thật rất thích, nghĩ lại lúc biết giá, Uyên nghĩ cả đời không bao

giờ chạm được vào sợi dây ấy, vậy mà, cuối ngày, nó lại thuộc về Uyên,

nàng cảm giác như là may mắn tới với nàng vậy, thầm cảm ơn người bạn tốt bụng.

—————————

Reng reng reng….

Chuông đồng hồ kêu inh ỏi, Minh vươn vai khó chịu, chợt nhớ hôm nay

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!