Uyên ngơ ngác nhìn Minh, cái con người này tới kì lạ, mới mấy hôm
trước hắn còn chửi mình, hôm nay lại tử tế thế? Hôm đó , cô thực sự sốc, cha sinh mẹ đẻ chưa có ai nói cô như thế, nhưng không hiểu sao cô lại
không ghét anh ta, chắc có uẩn khúc gì đó, mấy lần Uyên định nhắn tin
hỏi Ngọc mà ngại nên thôi, tốt quá, hôm nay có cơ hội gặp riêng Minh, có lẽ thắc mắc của cô sẽ được giải đáp. Tuy nhiên, sực nhớ ra không biết
Ngọc đã biết Minh ở đây chưa, luống cuống tìm điện thoại nhắn tin thì
Minh quay lại nói:
-"Ngọc bảo tôi tới trước giúp Uyên, Ngọc bận quay phim".
Uyên thở phào:
-"Ừ, không có gì cần giúp đâu, việc tôi nên làm mà, anh cứ thoải mái
làm gì thì làm…" Nói xong Uyên thộn mặt, thầm nghĩ:"Trời ơi, con ngu
này, sao không hỏi chuyện hôm trước?"
-"À, Uyên này…"
-"Sao cơ?"
-"Chuyện lần trước…"
"Chuyện lần trước làm sao? Sao anh lại đối với tôi như thế, anh định
nói tiếp để chửi tôi hả…"Uyên thầm nghĩ, nhưng Minh không để cho Uyên
tưởng tượng xa xôi, anh nói:
-"Tôi xin lỗi, có thể là do hiểu nhầm…"
"Có thể ư? Có thể cái con khỉ, chắc chắn là hiểu nhầm rồi! Tố Uyên ta đây xưa nay làm gì cũng quang minh chính đại, vậy mà đùng một cái bị xỉ nhục tới thế là sao?"
Đang chìm trong dòng suy nghĩ, Uyên giật mình.
-"Uyên nấu cái gì đó?"
-"À, vài món linh tinh thôi, tôi cũng không biết nấu ăn lắm".
Uyên lấp liếm sợ lộ chuyện, nghĩ sâu xa thì nhờ anh ta mà Ngọc mới
cần người nấu ăn, Uyên mới có công việc này, mà tính Uyên cũng chẳng hay để bụng bao giờ, chợt, nàng mặt nàng đỏ ửng:
- "Uyên cứ khiêm tốn, tôi ăn đồ ăn Uyên nấu rồi, ngon lắm, mùi vị y như Ngọc nấu vậy."Minh cố tình nhấn mạnh.
-"À, anh cứ khách sáo…"
-"Sợi dây chuyền của Uyên đẹp nhỉ?" Minh cố tỏ vẻ hỏi vu vơ.
-"Á, anh đang tự khen mình biết chọn chứ đâu phải khen tôi đeo dây
đẹp, phải cảm ơn Ngọc nữa, đã tặng tôi sợi dây may mắn này. Nhưng anh
đừng có mà giận Ngọc, đồ anh tặng nhiều quá, cô ấy đeo không hết nên cho tôi thôi"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!