"Được rồi"
Còng tay được mở ra, Chu Tự Hành hoàn thành xong sứ mệnh, không hề phòng bị mà đối mắt với ánh nhìn trắng trợn của Hạ Tập Thanh. Cậu vô thức nhíu mày, nhìn sang phía khác, ho khan một tiếng, tay dùng sức ném mạnh còng tay lên cái tủ gỗ.
Hạ Tập Thanh cười cười, vuốt ve tay mình, nói câu cảm ơn. Nhớ tới biểu cảm của Chu Tự Hành lúc anh giải được mật mã, "Cậu cũng phát hiện là mã Morse đúng không?"
Chu Tự Hành gật đầu, đút tay vào túi quần, thoáng nhìn thời gian, "Nhưng tôi cũng chỉ biết thế thôi chứ không nhớ rõ mã Morse lắm, để giải thì có chút vất vả."
Hạ Tập Thanh bật lại khúc nhạc chứa mã lúc nãy lên, theo tiếng nhạc mà giải thích, "Lúc đầu là một chuỗi tạp âm dài, sau đó là 3 đoạn ngắn, sau đoạn ngắn bản nhạc lại bắt đầu lại, [dài ngắn ngắn ngắn] là chữ B, phía sau [ngắn dài ngắn] là chữ R". Âm thanh hỗn tạp tiếp tục phát thông điệp ẩn giấu "[ngắn] là E…[ngắn dài] là A…[dài ngắn dài] là K…"
BREAK.
"BREAK THE MIRROR." Không đợi Hạ Tập Thanh giải thích xong các đoạn tiếp theo, Chu Tự Hành cũng đã đoán ra đáp án.
"Không sai." Hạ Tập Thanh bật cười, nụ cười này với những lần trước không giống nhau, có cảm giác sảng khoái.
Chắc là ảo giác rồi, Chu Tự Hành nghĩ.
"Sao anh lại quen thuộc với mã Morse như vậy?" Chu Tự Hành tắt nhạc đi, cầm đĩa nhạc than lên nhìn, lúc nãy vẫn luôn không quan sát cẩn thận, đôi mắt hơi nheo lại.
"Hồi sơ trung thi Olympic Toán thầy giáo từng giảng qua, cảm thấy khá thú vị. Lúc ý tôi còn dùng mã này truyền đáp án kiểm tra với người khác. Lên cao trung vào ban xã hội thế là liền vô dụng, nãy cũng phải mất một chốc mới phản ứng lại." Hạ Tập Thanh nhẹ nhàng đá đá giày da, "Nhưng tổ tiết mục có phải thiết kế hơi khó không, nếu không phải tôi trùng hợp biết cái mã này, thì căn bản không thể giải được."
"Thật ra bọn họ đều sắp xếp rất chu toàn." Chu Tự Hành đưa đĩa than cho Hạ Tập Thanh, mặt trên viết tựa đề tổ khúc "Gương", "Ban nãy, lúc tôi đang xếp tờ ghi chú thì anh mở nhạc lên. Người hiểu biết về nhạc cổ điển có thể trực tiếp nghe ra đây là bản nhạc "Gương", tiếp đó sẽ liên tưởng đến cái gương bên cạnh máy phát nhạc. Nếu nghe không hiểu, nhìn tựa đề được dán trên đĩa than, cũng có thể nghĩ luôn đến gương."
"Nếu muốn liên tưởng đến việc phá vỡ gương…" Hạ Tập Thanh nghĩ tới cái thẻ đánh dấu trong quyển sách kia, "Ta chạm đến cái gì, cái đó liền nát vụn."
Chu Tự Hành gật gật đầu, "Tôi đoán, tờ ghi chú bị xé nát cũng là chi tiết nhắc nhở. Cho nên tổ chương trình đã sắp đặt tận mấy loại gợi ý, tùy xem anh muốn chọn loại nào."
"Nhưng nếu thế thì hơi phí sức." Hạ Tập Thanh nhún nhún vai, "Nếu phải so với kiểu liên tưởng hiệu suất thấp kia, toán học vừa chính xác lại nhanh chóng hơn nhiều."
Chu Tự Hành buồn bực, nghệ thuật gia gì mà am hiểu toán học như thế. Hạ Tập Thanh giờ cũng đã đặt lực chú ý lên mặt trước của tờ ghi chú, "Chuỗi chữ cái lộn xộn kia cũng là một tổ hợp mã, nhưng có thể là cách giải khác." Anh đi qua, cầm lấy tờ giấy, "Nói không chừng nó chính là mật mã để chúng ta mở cửa phòng."
Ý tưởng này trùng khớp với suy đoán của Chu Tự Hành, hơn nữa, ngoại trừ cái ghi chú này, cậu cảm thấy trong phòng chắc chắn còn nhiều tin tức khác, chỉ là hiện tại chưa có phương pháp phân chia đâu là tin hữu dụng, đâu là tin tức quấy nhiễu.
Hai người một lần nữa nhìn chằm chằm vào tờ giấy rách nát vừa được khôi phục kia.
Hạ Tập Thanh cẩn thận lật sang mặt sau tờ ghi chú kia, lại lấy thẻ đánh dấu sách ra, bỗng nhiên nói một câu mà lúc này chả có giá trị gì.
"Cậu không cảm thấy chữ viết trên hai tờ giấy này không giống nhau sao?"
Chu Tự Hành cũng chú ý tới điểm này, nét chữ trên thẻ sách khá mạnh mẽ, giống như là bút tích của đàn ông, mà nét trên tờ ghi chú kia lại thanh tú hơn nhiều, tuy không khác nhau như trời với đất, nhưng nhìn như này cũng biết được, đây chắc chắn không phải chữ của một người.
Cậu chỉ chỉ cái thẻ sách kia, "Tôi cảm thấy chữ này là chữ viết của chủ nhân thư phòng."
Trên thực tế, Hạ Tập Thanh đối với quan điểm này hoàn toàn đồng ý, nhưng vì hiệu quả tiết mục và thỏa mãn người xem, anh vẫn đi ngược lương tâm mà hỏi, "Nếu quyển sách này là chủ nhân thư phòng mượn tới thì sao? Rất có khả năng thẻ kẹp sách này không phải của ông ta."
Chu Tự Hành lắc đầu, lại giơ tay chỉ một loạt sách trên giá, "Hàng thứ ba từ trái sang phải, có 6 quyển là cùng hệ liệt với quyển này, quyển sách này chính là phần kết. Trừ cái này ra, sách ở các hàng khác đều có đủ hệ liệt, tôi không cảm thấy một người có chứng sưu tầm thế này sẽ đi mượn sách để đọc, huống hồ quyển kia còn là tập cuối."
Hạ Tập Thanh bày ra vẻ mặt của fan chuyên dùng để khích lệ thần tượng, "Wow, Hành Hành nhà chúng ta không đi đóng phim trinh thám thật đúng là nhân tài không được trọng dụng."
Hành Hành nhà chúng ta? Đây là cách nói phổ biến của fan trên weibo, nhưng từ miệng ngươi này phát ra, cậu thiếu chút nữa là mất khống chế.
Nhìn biểu cảm sùng bái rõ ràng trên mặt Hạ Tập Thanh, trong lòng Chu Tự Hành không nhịn được có chút hờn dỗi.
[Anh không đi đóng phim mới đúng là nhân tài không được trọng dụng ý.]
Dù sao cũng đang quay hình, không thể đối với "fan" quá lãnh đạm, Chu Tự Hành khụ một tiếng, rầu rĩ nói, "Không nhất định sẽ không diễn."
Không biết vì sao, thế nhưng giờ khắc này, Hạ Tập Thanh lại cảm thấy Chu Tự Hành có một chút đáng yêu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!