Chương 45: Cuộc chiến thân mật

Hạ Tập Thanh cảm giác như anh có một giấc mơ.

Cảnh trong mơ là một con tằm đen. Những sợi tơ sền sệt của nó quấn chặt quanh thân thể anh, buộc anh phải trải qua những chuyện đáng sợ một lần nữa. Giống phim kinh dị chiếu đi chiếu lại, mỗi màn ảnh đều khắc vào tận xương tủy.

Hạ Tập Thanh sợ mình trong lúc vô thức sẽ để lộ bộ mặt yếu đuối, đáng thương, nên anh sẽ không ngủ say khi có người khác bên cạnh, cũng chưa bao giờ để bản thân say đến bất tỉnh nhân sự. Nhưng nồng độ cồn đêm qua quá cao, tác dụng chậm lại quá mạnh, dù cho tửu lượng anh tốt đến đâu cũng không chống đỡ được cứ một ly tiếp một ly như vậy.

Mắt còn chưa mở ra, Hạ Tập Thanh đã cảm thấy huyệt thái dương giật giật, đầu đau đến choáng váng.

Không đúng, sao anh lại có cảm giác…mình đang bị ai đó ôm vào trong ngực thế này?

Cố hết sức mở mắt ra, chớp chớp hai cái. Dây thần kinh cảm giác phản ứng trì độn cuối cùng cũng xác định được hoàn cảnh của anh hiện tại. Quả nhiên, anh bị ôm ở trong lồng ngực, hơn nữa, người kia còn là Chu Tự Hành anh đã mơ ước từ lâu.

Tình huống gì đây?! Không phải đêm qua anh say rượu loạn tính rồi ngủ Chu Tự Hành chứ?

Còn vị kia thì dường như cảm nhận được người trong lồng ngực hơi động đây, vẫn đắm chìm trong mộng, mắt còn chưa mở đã duỗi một cái tay khác ra, xoay thân người, từ tư thế nằm thẳng biến thành nằm nghiêng, cuốn cả người Hạ Tập Thanh vào ngực mình. Cằm cậu chống lên đỉnh đầu của Hạ Tập Thanh, bàn tay chạm vào tấm lưng trơn bóng của anh, vuốt từng chút từng chút một như vuốt lông mèo, miệng còn lẩm bẩm: "Đừng sợ…"

"Tôi sợ cái lông ý." Bị Chu Tự Hành ôm đến không thở nổi, Hạ Tập Thanh hung hăng cắn một phát lên vai cậu, trực tiếp đánh thức cậu khỏi giấc ngủ.

"Đau…" Chu Tự Hành nhíu mày, đưa tay lên che vai mình lại. Cậu nheo mắt nhìn Hạ Tập Thanh, ngốc mất nửa ngày: "Anh làm gì vậy …"

"Tôi làm gì?" Hạ Tập Thanh lập tức xốc chăn lên, lộ ra nửa thân trên mịn màng, trơn bóng: "Cậu đã làm gì tôi hả?"

Chu Tự Hành dụi dụi mắt: "Cái gì cũng chưa làm…" Đầu óc vẫn mơ hồ, giống như lọt vào sương mù vậy. Sau đó bỗng nhiên cảm thấy bắp chân mình bị mũi chân anh cọ cọ từ dưới lên, cậu giật mình đá một cái rồi nhìn sang khuôn mặt đang cười nhạt của Hạ Tập Thanh.

Anh vươn tay, bóp cằm của Chu Tự Hành: "Vậy cậu ôm tôi làm gì?"

Chu Tự Hành thở dài một hơi. Cậu cảm thấy mình sắp bị người này bức điên rồi. Đây chính là Hạ Tập Thanh khóc suốt một đêm qua sao?

Cậu túm chăn lên che hết cả đầu, từ chối trả lời, sau đó quay lưng, nhắm mắt lại, làm bộ nhưng cái gì cũng không nghe thấy.

Tối hôm qua người uống say không phải cậu, đúng không?…. Những cái đó đều là mơ thôi, đúng không? Có khi hiện tại mới là mơ. Không sai, tỉnh ngủ là ổn rồi, mau mau tỉnh ngủ đi.

"Tôi hỏi cậu, đêm qua cậu đã làm gì?" Hạ Tập Thanh túm lấy Chu Tự Hành đang bất động, dứt khoát ngồi khóa trên người cậu, hai tay ôm mặt Chu Tự Hành: "Nói, đêm qua đã xảy ra chuyện gì?"

Chu Tự Hành không muốn mở mắt.

Cậu chợt nghĩ tới thời điểm Hạ Tập Thanh bừng tỉnh trên máy bay, cũng dùng vẻ mặt phòng bị này chất vấn cậu, đây chắc hẳn là cách anh tự vệ. Nếu cậu nói cho Hạ Tập Thanh biết chuyện đêm qua, có lẽ anh sẽ không bao giờ muốn trông thấy cậu nữa.

Nghĩ như vậy, Chu Tự Hành bỗng cảm thấy khó chịu. Cậu chưa sao giờ muốn nói dối cũng vì thế mà phá lệ, thong thả mở mắt, dùng vẻ mặt chân thành bịa ra một câu chuyện có vẻ hợp lý: "Chuyện gì cũng chưa phát sinh. Anh uống say, tôi đỡ anh về. Xong tôi cảm thấy mệt mỏi lại buồn ngủ, nên ngủ luôn ở đây."

Cặp mắt khôn khéo của Hạ Tập Thanh tràn đầy nghi ngờ, nhưng dù thế thì Chu Tự Hành vẫn không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào anh, nhìn chằm chằm đôi mắt vẫn còn hơi đỏ. Dù sao cậu cũng là diễn viên, tố chất tâm lý vẫn phải có.

"Thật sự chưa xảy ra chuyện gì?" Hạ Tập Thanh nhướng mày, ngón tay cọ lên môi dưới của Chu Tự Hành: "Là do tôi không có mị lực sao? Loại chuyện tốt như say rượu loạn tính cũng không phát sinh?"

Khóc thành như vậy, ai còn dám động thủ với anh chứ. Chu Tự Hành âm thầm trào phúng, cậu cũng không có cái đam mê kỳ quái này.

Nghĩ như vậy, Chu Tự Hành có chút ngượng ngùng, vì thế cậu quay đầu lại: "Tôi muốn ngủ tiếp một lát, anh xuống khỏi người tôi đi."

Nhìn bộ dạng buồn ngủ đầy uể oải của Chu Tự Hành, gen xấu xa của Hạ Tập Thanh lại bắt đầu quấy phá: "Cậu bảo tôi xuống là tôi phải xuống à?" Anh dứt khoát ghé cả người xuống người Chu Tự Hành, cánh môi mềm mại chạm vào vành tai cậu, dùng giọng nói khàn khàn sau khi khóc xong, mang theo hơi nóng thì thầm bên tai cậu: "Aiz, còn ngủ sao…"

Cảnh tưởng dính nhơm nhớp như vậy, loại ngữ điệu trêu trọc du dương này, chính là lời thì thầm thân mật của người yêu vào sáng sớm.

Ngôn ngữ trêu chọc thì thôi đi, Hạ Tập Thanh còn không biết tốt xấu mà cách một lớp chăn nhẹ nhàng động đầu gối, cánh môi khô ráo theo dọc đường cằm đi xuống phía dưới. Không biết vì sao, động tác này làm anh cảm thấy thỏa mãn, có cảm giác kích thích như liếm mật trên đao vậy.

"Đừng cọ…" Chu Tự Hành cau mày, vươn tay từ trong chăn ra bắt lấy đầu gối không an phận của anh. Hạ Tập Thanh lại phát hiện ra một bí mật không ngờ, còn "tốt bụng" cố tình hạ giọng thấp giọng nhắc nhở cậu: "Cổ cậu đỏ hết rồi."

Chu Tự Hành cực kỳ buồn bực. Hạ Tập Thanh lúc này với Hạ Tập Thanh đêm qua hoàn toàn như hai người khác nhau. Tất cả lòng trắc ẩn đêm qua bị anh khơi dậy giờ đã bị thiêu rụi thành một đám cháy, nó sẽ nuốt chửng cậu, hoặc nuốt chửng anh. Đầu gối bị giữ lại rồi mà Hạ Tập Thanh vẫn chưa chịu ngừng việc trêu chọc, cuối cùng sự kiên nhẫn của cậu cũng bị xóa sạch. Chu Tự Hành đột nhiên đè Hạ Tập Thanh xuống dưới.

Hạ Tập Thanh uống nhiều rượu như vậy lấy đâu ra sức lực so kè với cậu, cứ như vậy bị Chu Tự Hành áp đảo dưới thân, không thể chống cự.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!