Có lẽ do không dự đoán được Chu Tự Hành sẽ hỏi như vậy, nên tay Hạ Tập Thanh khẽ run rẩy, khiến một ít rượu sánh ra ngoài, đổ xuống đùi anh, thấm lên lớp vải của quần, tạo thành một vệt đậm màu.
Anh chỉ do dự trong chốc lát, sau đó liền uống một hơi cạn sạch ly rượu, quay đầu lại nhìn Chu Tự Hành, khóe miệng khẽ cong lên.
"Cậu chậm một bước rồi."
Chu Tự Hành biết anh đang trốn tránh, nhưng cậu không có dũng khí tiếp tục truy hỏi, không, nếu nói là không có dũng khí, chi bằng nói rằng cậu sợ đáp án Hạ Tập Thanh sẽ nói ra.
Thương Tư Duệ có vẻ không nghe thấy câu hỏi của Chu Tự Hành, hắn nửa tỉnh nữa say giãy giụa ở bên cạnh: "Ai? Ai… Chơi tiếp…" Hắn miễn cưỡng ngồi dậy, lung la lung lay xoay chai rượu.
"Cậu đúng là cố chấp…" Chu Tự Hành lắc đầu bất đắc dĩ. Rõ ràng là say thành cái dạng này rồi, thế mà vẫn còn nhớ thương trò chơi.
Mà cũng quá tà môn, miệng chai lại một lần nữa nhắm ngay Hạ Tập Thanh.
"Ai? Là Tập Thanh kìa ~" Thương Tư Duệ chỉ vào Hạ Tập Thanh, cười ngốc.
Ý cười trên mặt Hạ Tập Thanh khuyết một nửa, Chu Tự Hành còn chưa kịp nói, đã nghe thấy anh thấp giọng, dùng giọng điệu gần như cảnh cáo nói với cậu: "Một câu cũng không cho hỏi."
Giống như con thú bị thương lủi về nơi ẩn nấp an toàn.
Quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện kiểu này với cậu. Chu Tự Hành nghẹn họng, chỉ có thể nhìn anh lại ngửa đầu lên, uống cạn một ly rượu mạnh. Cậu cau mày.
Thương Tư Duệ bây giờ mới phản ứng lại: "Em, em còn chưa hỏi câu nào đâu…"
"Muộn rồi." Hạ Tập Thanh cười cười với hắn: "Rượu anh cũng uống rồi." Uống rượu quá nhanh khiến hơi thở cay nóng nghẹn lại, Hạ Tập Thanh không nhịn được mà ho khan. Chu Tự Hành theo bản năng muốn duỗi tay vỗ lưng cho anh, nhưng lại bị Hạ Tập Thanh mẫn cảm né tránh.
Cậu có chút hối hận vì sự xúc động ban nãy của mình.
Chu Tự Hành chậm chạp thu tay lại, không nói lời nào.
Thương Tư Duệ một lần nữa ngoan cường đỡ tay vịn sô pha để ngồi dậy. Hắn vừa mới vươn tay đến bàn trà, còn chưa chạm tới đã lập tức ngã bò ra bàn, say triệt để.
"Này, này…" Chu Tự Hành vỗ vỗ tay Thương Tư Duệ, đối phương vẫn không hề nhúc nhích, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
"Đúng là phục luôn." Chu Tự Hành đứng lên, vừa lôi vừa túm Thương Tư Duệ vứt lên giương, đắp chăn lên. Thương Tư Duệ còn duỗi một cánh tay ra, miệng cứ hàm hàm hồ hồ nhắc mãi: "Chân đau lắm…không muốn nhảy đâu…"
Idol cũng thật đáng thương. Chu Tự Hành thở dài, sau đó nghe thấy giọng nói trầm thấp, có chút khác thường của Hạ Tập Thanh ở phía sau.
"Tôi về đây."
Hạ Tập Thanh cúi đầu, đỡ tay vịn của sô pha rồi đứng lên, anh tạm dừng trong chốc lát rồi đi thẳng tới cửa.
Quả nhiên là dẫm phải bãi mìn của anh rồi. Chu Tự Hành cũng cúi thấp đầu xuống, đứng nguyên tại chỗ, nhất thời không biết nên làm gì.
Chờ Hạ Tập Thanh về phòng rồi cậu mới ra vậy.
Vốn tính toán như vậy, ai ngờ đột nhiên nghe thấy một tiếng "rầm" từ huyền quan truyền đến. Chu Tự Hành bước nhanh tới, nhìn thấy Hạ Tập Thanh đang quỳ trên mặt đất, quay lưng về phía cậu, đôi tay chống xuống sàn nhà, thở hổn hển.
"Không sao chứ?" Chu Tự Hành chạy nhanh đến, bắt lấy cánh tay của Hạ Tập Thanh rồi đặt lên vai mình, định giúp anh đứng lên. Nhưng cả người Hạ Tập Thanh không có tý sức lức nào, hai chân như đạp lên bông, còn hơi run rẩy.
Hạ Tập Thanh không nói một lời. Chu Tự Hành cố sức đỡ anh dậy, nghiêng mặt qua nhìn anh, phát hiện đôi mắt Hạ Tập Thanh hơi híp lại, lỗ tai vừa đỏ vừa nóng, từng mảng từng mảng đỏ nhuộm kín cổ anh. Hình như anh muốn nói chuyện, miệng hơi hé ra, yết hầu nhẹ nhàng chuyển động, nhưng lại không hề phát ra âm thanh.
Trạng thái lần này hoàn toàn không giống lần uống say trước của anh. Chu Tự Hành lo lắng đỡ anh ra khỏi phòng Thương Tư Duệ, dùng chân đóng cửa phòng lại. May mà Hạ Tập Thanh ở phòng đối diện, giảm đi rất nhiều phiền toái.
Tác dụng chậm của Vodka còn mạnh hơn cậu tưởng tượng. Chu Tự Hành rõ ràng chỉ uống một lý mà giờ đã thấy hơi choáng váng. Ánh đèn hành lang trước mắt nhòe thành một vòng sáng, che chắn tầm mắt. Hạ Tập Thanh ngã gục vào người cậu, toàn thân nóng lên.
Chu Tự Hành còn phải mở cửa phòng của Hạ Tập Thanh ra, nên cậu để anh dựa lưng vào cánh cửa, bàn tay đè lại bờ vai của anh, nhưng Hạ Tập Thanh căn bản không đứng nổi. Chu Tự Hành còn chưa thò được tay vào túi quần anh thì Hạ Tập Thanh đã trượt đầu xuống theo cánh cửa, suýt chút nữa là ngồi sụp xuống đất. Chu Tự Hành thở dài, bất đắc dĩ đỡ anh lên. Một bàn tay của cậu vòng qua cánh tay anh, mặt đối mặt, đỡ phía sau lưng anh. Một bàn tay khác thò vào trong túi quần, tìm kiếm thẻ phòng.
Hạ Tập Thanh dường như còn một chút ý thức, anh cũng thò tay vào trong túi, cầm ngón trỏ của Chu Tự Hành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!