Là giọng nói của Chu Tự Hành. Hạ Tập Thanh thoát ly khỏi hồi ức, anh xoa mặt, đi tới chỗ cái thảm kia rồi ngồi xuống. Giống hệt suy đoán của anh, nút màu xanh đại diện cho Chu Tự Hành.
"Nghe thấy." Trong nháy mắt đáp lại, trong đầu Hạ Tập Thanh bỗng lóe lên một phỏng đoán, "Có phải cậu cũng vừa xoay cái nút màu xanh đúng không?"
"Ừm." Đầu bên kia truyền đến câu trả lời khẳng định của Chu Tự Hành, "Trên radio của anh cũng có 3 nút sao? Hai cái màu đỏ, một cái màu xanh?"
"Đúng thế." Hạ Tập Thanh nhìn chằm chằm vào mấy cái nút, như muốn nghiệm chứng chúng, "Tôi biết rồi, cái radio này được dùng như bộ đàm vậy, nhưng điều kiện là hai bên phải đồng thời xoay nút, tín hiệu mới có thể kết nối." Hạ Tập Thanh thở dài, khuỷu tay đặt trên bàn tròn, lười biếng nói với Chu Tự Hành ở đầu bên kia bộ đàm, "Tôi đã đợi cậu rất lâu rồi."
Ở một căn phòng khác, Chu Tự Hành nghe được câu này, tim đập thình thịch, nhưng cậu còn chưa biết phải nói gì, Hạ Tập Thanh đã chuyển đề tài, "Phòng của cậu trông như nào? Bên tôi hình như là một phòng ngủ, nếu phải đánh giá thì là phòng ngủ của nam giới."
"Bên tôi cũng có vẻ là phòng ngủ." Chu Tự Hành xoay đầu nhìn bốn phía.
Đều là phòng ngủ sao? Sao lại trùng hợp vậy?
Hạ Tập Thanh vừa đùa nghịch mấy nút trên radio, vừa dò hỏi, "Trên nút màu đỏ của cậu cũng được viết chữ cái sao?"
"Không sai, một nút viết 0, một nút không có gì."
Chẳng lẽ tất cả mọi người đều cùng một dạng thiết kế sao? Ánh mắt Hạ Tập Thanh đảo qua mấy cái nút kia, vươn tay thử xoay nút màu đỏ bên cạnh. Ai ngờ mới di chuyển, âm thanh từ radio lại một lần nữa trở nên mơ hồ, biến thành tạp âm không tiếng người.
Tín hiệu bị cắt đứt?
Anh lập tức mở nút màu xanh, đóng nút màu đỏ kia lại, giọng Chu Tự Hành mới xuất hiện lại, "Vừa rồi bị sao vậy? Âm thanh bỗng nhiên biến mất."
"Tôi vừa thử mở nút khác. Xem ra cái radio này chỉ có thể kết nối tối đa hai phòng với nhau cùng một lúc. Nếu có một người chọn nút khác, tín hiệu sẽ bị gián đoạn."
"Ngưỡng cửa* cao phết nhỉ." Chu Tự Hành trêu chọc nói.
(*Ngưỡng cửa là cái thanh ngang ở chân cửa, thường dùng để chắn gió, nước vào nhà, ngưỡng cửa thường được dùng như một phép ẩn dụ chỉ sự khó khăn.)
nguong
-cua(1)
Hạ Tập Thanh gần như không cần nghĩ ngợi mà thốt ra một phép so sánh không thể chuẩn xác hơn, "Giống như yêu đương vậy, phải lưỡng tình tương duyệt." Lời này vừa thốt ra, anh liền thấy hối hận.
Chu Tự Hành ở bên kia mãi không phát ra tiếng, Hạ Tập Thanh cũng không biết cậu có phải cũng giống anh, đang nghĩ tới những lời hỗn trướng mà anh nói khi cưỡng hôn cậu không.
Nhưng anh chắc không thể nghĩ tới, Chu Tự Hành cũng không hề nghĩ giống anh, cậu vì câu "lưỡng tình tương duyệt" này mà vui vẻ một lúc, còn có chút ngượng ngùng, cho nên mới không mở miệng nói chuyện.
Bầu không khí trở nên xấu hổ, Hạ Tập Thanh đứng lên, đi vòng quanh một vòng, anh muốn để cho hai người một chút không gian.
Kỳ lạ chính là, căn phòng này không có khóa cửa. Trên cửa chỉ dán một mảng hình vuông, trên đó được đính một mảnh hình ghép nho nhỏ, phần dư lại đều là chỗ trống. Hạ Tập Thanh thử gỡ nó xuống, thì phát hiện nó đã được cố định. Nhưng điều kỳ quái là, mảnh ghép này cũng giống rất nhiều đồ vật trong phòng, có một khe lõm trùng khớp với hình dạng của nó.
"Phòng này hẳn là còn các mảnh hình ghép khác, chẳng lẽ là trò chơi tập hợp các mảnh ghép để mở phòng ra…" Hạ Tập Thanh lầm bầm, Chu Tự Hành ở đầu bên kia mở miệng, "Anh nói là trò chơi ghép hình sao? Phòng tôi cũng có trò chơi ghép hình."
"Thật sao?" Hạ Tập Thanh hơi kinh ngạc. Nếu chiếu theo lần thiết kế trước của tổ tiết mục, điều này là không hợp lý, bởi kỳ trước mỗi căn phòng đều sở hữu phương thức tiết lộ manh mối hoàn toàn khác nhau, đạo cụ bố trí cũng vô cùng đa dạng. Vậy mà lần này lại không giống vậy, xuất hiện rất nhiều điểm tương đồng.
"Ừm, vừa rồi tôi lật giở một quyển sách ở trên bàn sách, còn tìm được một mảnh hình ghép trong sách. Nhưng lại chì có một mảnh. Lúc đầu tôi còn không tìm được cái gì thích hợp để ghép mảnh ghép."
Hạ Tập Thanh càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, anh dựa theo lời của Chu Tự Hành, đi tới cạnh bàn sách ở phòng mình, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó tôi phát hiện trên cửa phòng có một mảng trống hình vuông. Bởi vì mảnh ghép này có hai cạnh vuông góc nên tôi thử đặt nó vào, thì thấy vừa khớp, hơn nữa hình như còn bị hút lại, liền bị đính luôn ở đó."
Cửa?
Trên cửa phòng anh có một mảnh ghép đã được đính lên, mà Chu Tự Hành lại vừa đặt một mảnh ghép hình lên.
Chuyện gì đây?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!