Chương 36: Ký ức bươm bướm

Thời điểm xuống máy bay, Hạ Tập Thanh cảm nhận rõ ràng được nhân khí của Chu Tự Hành. Vốn độ quốc dân của cậu đã là vũ khí sắc bén trong giới giải trí, hiện giờ lại thêm nhân khí từ chương trình thực tế và CP, độ đề tài của cậu gần như đứng đầu trong số những nam diễn viên độ tuổi 20.

Tiểu La và vài bảo an vây quanh Chu Tự Hành, tạo thành tường ngăn fan lại, Chu Tự Hành so ra còn cao hơn bọn họ lại bị vây ở bên trong.

Nếu chỉ có Chu Tự Hành, thì tình hình còn có thể khống chế, nhưng giờ một người khác của CP là Hạ Tập Thanh cũng ở đây, còn có nam thành viên nhóm nhạc có nhân khí hàng top là Thương Tư Duệ, thêm vài người là số lượng fan cũng thêm theo cấp số nhân. Thương Tư Duệ còn rất thân sĩ, vẫn luôn để bảo an che chở Nguyễn Hiểu hiểu, còn hắn thì đi phía sau Nguyễn Hiểu.

Hạ Tập Thanh vẫn ngoan ngoãn đi sau Chu Tự Hành, không ngờ tới một fan bỗng kéo tay áo anh, lôi kéo chiếc áo len trắng lỏng lẻo anh đang mặc trên người, làm lộ ra nửa bên vai. Bên tai là tiếng hét chói tai, ồn ào đến mức Hạ Tập Thanh váng đầu hoa mắt. Anh duỗi tay ra túm lại áo trên vai.

"Cô đừng kéo áo Tập Thanh chứ!"

"Tập Thanh, áo Tập Thanh!"

"Ai ở phía đó đang kéo đấy, mau buông tay ra!"

Hạ Tập Thanh không nhịn được nhăn mày, minh tinh đúng phải người bình thường có thể làm được. Nếu như bình thường, anh đã sớm phát hỏa, nhưng giờ chỉ có thể chịu được.

Quay đầu lại cũng không nhìn thấy rõ ai là người đang túm áo mình, thật sự có quá nhiều người. Hạ Tập Thanh cau mày, túm lấy cổ áo, bất đắc dĩ mở miệng, "Các bạn đừng kích động, áo sẽ bị kéo rách mất."

Tình hình ngày càng hỗn loạn, Chu Tự Hành đang đi ở phía trước chợt dừng bước, quay người lại, bắt lấy tay của cô gái kia, "Buông ra đi."

Cô gái đang gắt gao kéo lấy Hạ Tập Thanh ngẩng đầu lên, thấy mặt mày Chu Tự Hành vô cảm nhìn xuống, lập tức bị khí thế của cậu làm kinh sợ, ngây người, buông tay ra.

"Lần sau đừng như vậy, rất nguy hiểm." Chu Tự Hành quay đầu đi, cực thuận tay mà kéo lại áo lên cho Hạ Tập Thanh, ôm lấy vai anh, để anh lên phía trước cậu, dùng chính mình ngăn cách fan với Hạ Tập Thanh.

Mỗi bước đều rất gian nan, mà fan thì ngày càng kích động, mấy bảo an bị fan cuốn lấy có chút không kiên nhẫn, duỗi tay muốn đẩy, nhưng lại bị Chu Tự Hành ngăn lại, "Đừng đẩy các cô ấy."

Giọng cậu rất nghiêm khắc, "Làm thế rất nguy hiểm, dễ xảy ra tình trạng dẫm đạp."

Thanh âm cậu hơi lớn, như muốn nói cho mọi người nghe, "Mọi người đừng chen lấn, cũng không phải không nhìn thấy nữa, về sau còn có cơ hội. Để ý dưới chân, chú ý an toàn."

Hạ Tập Thanh vốn còn đang bực bội, giờ phút này lại nhịn không được mà cười rộ lên, người này đúng là không lúc nào không tảo ra hào quang của thánh nhân.

Nếu là các minh tinh khác, không chừng trong lòng sớm đã mắng mấy trăm lần ý chứ.

Anh nghiêng nghiêng đầu, nhìn bàn tay đang giữ lấy bả vai của mình. Anh bỗng nhiên thấy hâm mộ Chu Tự Hành, không, thay vì nói là hâm mộ thì đúng hơn phải là ghen ghét. Bởi bất kể chuyện gì phát sinh, cậu cũng đều có thể dùng thái động quang minh nhất mà ứng đối.

Trời sinh đã dịu dàng.

Mặc dù anh nhiều lần dụ dỗ rồi bức bách Chu Tự Hành, nhưng cậu vẫn vì lương tâm mà giúp đỡ anh, muốn bảo vệ anh, tựa như bảo hộ bất kì người yếu thế nào.

Hạ Tập Thanh chán ghét người như vậy, chán ghét người trời sinh đã giống ánh mặt trời, sự tồn tại của bọn họ khiến anh cảm thấy mình càng ti tiện.

Xe của tổ tiết mục đưa họ tới địa điểm quay chương trình. Thời gian tương đối gấp, bữa tối chỉ có thể tùy tiện xử lý trong lúc làm tạo hình. Chu Tự Hành, Hạ Tập Thanh và Thương Tư Duệ cùng ở trong 1 phòng hóa trang công cộng khá lớn, vừa thay quần áo xong, Tiểu La và trợ lý của Thương Tư Duệ liền mang theo đồ ăn đi vào.

"Tập Thanh." Tiểu La gọi Hạ Tập Thanh một tiếng, "Anh cũng ăn chút đi, nhà hàng này ở khu này rất nổi tiếng, chắc hẳn sẽ hợp với khẩu vị của anh."

Hạ Tập Thanh nở nụ cười, nhưng cũng không ôm bao nhiêu mong đợi. Dù là lần trước cùng mọi người ăn lẩu hay ăn riêng với nhau ở nhà ăn P đại, khẩu vị Chu Tự Hành trước sau đều thanh đạm như một, gần như không hề động tới ớt cay.

Mà khi đi tới sô pha, anh thấy Tiểu La đang mở từng hộp thức ăn, một nửa đồ ăn đều đỏ rực, có gà xào cay và mao huyết vượng*. Một nửa còn lại là vài món ăn thanh đạm, vừa nhìn là biết đó là khẩu vị của Chu Tự Hành.

(* Mao huyết vượng () là món ăn sử dụng tiết vịt làm nguyên liệu chính, có vị rất cay. Là món ăn truyền thống nổi tiếng của Trùng Khánh và Tây Nam.)

Gà xào cay. Mao huyết vượng.

1456997621331unnamed

"Mấy món này đều là Tự Hành gọi đấy." Tiểu La dùng tay che miệng, nhỏ giọng như đang mách lẻo với Hạ Tập Thanh, "Không phải tôi gọi đâu nha, nếu không thích thì đều tại lỗi của Tự Hành đấy ha ha."

Chu Tự Hành đã thay xong quần áo giờ mới đẩy cửa bước ra, không còn là quần áo tự mặc ban đầu nữa. Tổ tiết mục chuẩn bị quần áo có vẻ rất đơn giản, một chiếc áo hoodie màu xanh nước biển phối với chiếc quần jean xanh nhạt, kỳ quái chính là, bộ này gần như tương tự với bộ của Hạ Tập Thanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!