Chu Tự Hành rời khỏi người Hạ Tập Thanh, trầm mặc sửa sang lại quần áo.
"Tôi không thích đàn ông." Thanh âm cậu trở về sự trầm ổn ban đầu, "Đừng lãng phí thời gian trên người tôi."
Hạ Tập Thanh vẫn duy trì tư thế nằm trên sô pha, anh đưa tay lên xoa xoa môi, quệt đi vết máu, cười nhạo.
"Những lời này tôi nghe nhiều đến mức tai mọc kén rồi." Hạ Tập Thanh khinh thường liếc cậu, khóe miệng dính máu nhếch lên, một vẻ đẹp yêu dị.
"Cuối cùng bọn họ đều trèo lên giường tôi."
Đồ cố chấp không thể nói lý!
Cậu cũng chả thèm liếc nhìn Hạ Tập Thanh lấy một cái, đi thẳng ra cửa.
Cuối cùng Chu Tự Hành cũng xác định, cảm tình Hạ Tập Thanh đối với cậu chỉ là dục vọng hơn thua mà thôi, giống như tên giết người hàng loạt, luôn cố chấp tìm kiếm nạn nhân tiếp theo để thỏa mãn ham mê của chính mình.
Còn cậu là người bị lựa chọn, không hơn.
Nghĩ vậy, sự phiền muộn trong ngực càng khuếch trương, không kiêng nể gì mà siết chặt lồng ngực, đè ép trái tim. Lúc đầu, cậu đối với Hạ Tập Thanh chỉ có sự chán ghét, chán ghét đến mức một câu cũng không muốn nói với anh ta. Tuy nhiên, cậu không thể nói rõ được, cảm xúc hiện giờ đã biến chất như thế nào.
Tức giận, không cam lòng, dường như có thể mô tả, nhưng đều chưa đủ.
Sau khi Chu Tự Hành rời đi, Hạ Tập Thanh nằm một mình trên sô pha thật lâu, trong đầu rất loạn, không ngừng lặp đi lặp cảnh tượng nụ hôn vừa nãy. Anh hối hận rồi, nhưng không phải sự hối tiếc do áy náy, làm sai. Loại cảm xúc này giống như một đề toán phức tạp.
Rõ ràng có thể sử dụng những phép tính đơn giản, đẹp đẽ, vậy mà anh lại sử dụng cách giải bạo lực nhất.
Một nụ hôn qua loa, thô bạo, hoàn toàn phá vỡ sự cân bằng vi diệu và nguy hiểm giữa hai người. Loại hành vi ngu xuẩn thế này, Hạ Tập Thanh của trước đây dù có choáng váng đầu óc cũng sẽ không bao giờ làm. Nhiều đối thủ anh gặp cũng không dễ chinh phục hơn Chu Tự Hành, nhưng dù thế nào thì anh vẫn luôn bình tĩnh bày mưu lập kế, tương tế tựu kế, gặp chiêu nào phá giải chiêu đó.
Anh hít sâu một hơi, trầm trầm mê mê đứng dậy khỏi sô pha, bực bội tắt TV đi, sau đó lên lầu.
Mỗi chiếc đèn trong nhà đều sáng điện, Hạ Tập Thanh cả đêm không ngủ.
Sáng dậy nhận được tin nhắn của Tưởng Nhân.
[Onl không? Ratings của chương trình bùng nổ luôn! Tạp trí XX mời cậu với Tự Hành chụp số đặc biệt, cả trang bìa và nội dung, buổi tối cậu có thời gian không?]
Hạ Tập Thanh muốn trả lời là không rảnh, nhưng đối phương đã gọi điện đến, anh do dự một lát, vẫn nhận.
"Suy nghĩ đến đâu rồi?"
Người phụ nữ này đúng là tính tình hấp tấp, Hạ Tập Thanh cười rộ lên: "Chị nói cứ như tôi có thời gian để suy nghĩ vậy."
"Trong năm tạp chí lớn, chỉ có quyển này là Tự Hành chưa từng lên, hơn nữa bọn họ còn mời Lâm Mặc tới chụp, cậu chắc hẳn đã biết anh ta khó mời thế nào."
Danh tiếng của Lâm Mặc thực sự không nhỏ, là một người cũng được coi là nửa trong giới nghệ thuật – Hạ Tập Thanh từng nghe nói qua, nhưng không chỉ về phương diện năng lực, mà tác phong sinh hoạt cá nhân còn có thể sánh ngang với Hạ Tập Thanh.
"Thế thì sao?" Hạ Tập Thanh dựa vào giường, "Liên quan gì đến tôi?"
Tưởng Nhân đoán không ra tại sao thái độ của Hạ Tập Thanh lại biến hóa như vậy, trước đấy rõ ràng vẫn vui vẻ hợp tác mà, cô do dự tìm từ, "Có phải cậu không muốn không?"
"Đúng vậy, tôi không muốn." Hạ Tập Thanh trực tiếp đáp lời, "Không chỉ tôi không muốn, đại minh tinh nhà chị càng không muốn hơn."
Liên quan đến Chu Tự Hành? Tưởng Nhân cảm thấy kì lạ, "Các cậu xảy ra mâu thuẫn?"
"Mâu thuẫn giữa bọn tôi còn ít sao?" Hạ Tập Thanh mệt mỏi xoay cổ, châm cho mình một điếu thuốc, "Chị để mình cậu ấy đi thôi."
"Bên đó yêu cầu rõ là cậu với Tự Hành cùng nhau." Tưởng Nhân thở dài, "Cậu chắc là còn chưa rõ CP của hai cậu hot đến mức nào, ratings tập hôm qua đã vượt qua con số 5, cậu biết không? Tên hai cậu gần như chiếm trọn 10 hạng đầu bảng hot search. Fangirl trên mạng cũng gần điên rồi, tôi lần đầu tiên thấy dân mạng cắn CP đên cuồng như thế. Người người nhà nhà đều chia sẻ đoạn cut của hai cậu trong chương trình, spam đầy bảng tin."
Hạ Tập Thanh nghĩ tới cảnh tượng tối hôm qua, không nhịn được châm chọc, "Vậy thì thế nào, cũng chỉ là diễn thôi, giờ còn muốn tôi dùng chân tình thật cảm để phụ trách hậu quả hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!