Chu Tự Hành bê ba bát mì tới phòng ăn, còn cả trứng chiên và thịt xông khói.
"Đồ trong tủ lạnh ít quá, ăn tạm chút đi."
Hạ Tu Trạch kích động không thôi, "Thơm quá!", cởi áo khoác đồng phục rồi ngồi xuống ghế, chọn phần lớn nhất đặt trước mặt mình, tay cầm thìa, tay cầm đũa vui sướng gõ gõ mặt bàn, "Cảm ơn anh Tự Hành."
Chu Tự Hành hơi mỉm cười đáp lại. Cậu nghĩ xem có nên gọi Hạ Tập Thanh xuống ăn không, nhưng bọn họ giống như đối thủ trên sàn đấu vừa buông lời khiêu chiến, giờ cậu không biết nên dùng thái độ nào để đối mặt với anh ta. Cuối cùng Chu Tự Hành bỏ cuộc và ngồi xuống bàn.
Hạ Tập Thanh từ phòng khách đi tới phòng ăn, trên người nặng mùi thuốc lá, không nói lời nào, cúi đầu một ăn một miếng mì, sau đó ngẩng lên cười với Chu Tự Hành, "Thật ngon!"
Chu Tự Hành sững sờ, tay cầm đũa chọc chọc bát mì. Cậu không quen tiếp nhận lời khen từ người khác, từ nhỏ đã vậy, mỗi khi được khen ngợi, cậu luôn theo bản năng mà khiêm tốn đáp lại.
"Không đâu, nguyên liệu ít quá, lần sau…"
Lần sau?
Hai từ này vừa nói ra, Chu Tự Hành vội vàng kết thúc. Lần này chỉ là chuyện bất ngờ thôi, làm gì còn lần sau.
Hạ Tập Thanh cười khẽ, an tĩnh cúi đầu ăn mì.
Nếu nói về chỉ số IQ, Chu Tự Hành là nhân tài không chịu nhường ai. Nhưng về phương diện tình cảm, cậu hoàn toàn là một tờ giấy trắng, không có chút kinh nghiệm, luôn ứng phó không kịp.
Một tên trộm trái tim mới vào nghề, dù có cần thận vượt nóc băng tường, thời điểm đắc thủ, chuẩn bị ăn mừng mà bị vấp chân thì sẽ ngã thẳng cẳng xuống đất.
Nhưng Hạ Tập Thanh thật sự không nghĩ rằng anh sẽ thất bại dưới tay cậu, mà nếu khả năng đó xảy ra thì xác suất vô cùng thấp, bao năm hành nghề của anh cũng thành vứt đi.
Nếu cùng nói lời tàn nhẫn tổn thương lẫn nhau, anh là tên cặn bã mà cậu thì không sợ cặn bã, anh cược cậu sẽ thích tôi còn cậu lại chắc chắn mình tuyệt đối sẽ không động tâm, vậy nghĩa là trò chơi nguy hiểm này cuối cùng cũng có thể bắt đầu. Anh sẽ không cần phải che giấu nữa, có thể yên tâm lớn mật mà tiến công, tập kích.
Bất bình trong lòng dường như đã giảm bớt, không phải nhờ tự an ủi, mà là nhờ bát mì làm ấm lòng.
"A! Anh ơi, chương trình anh tham gia bắt đầu rồi!" Hạ Tu Trạch ôm bát mì chạy ra phòng khách, lát sau lại hô to, "Anh! TV mở kiểu gì vậy?"
Hạ Tập Thanh ăn xong miếng cuối cùng, trợn mắt, lấy di động ra nhìn một cái rồi ném xuống bàn.
"Được rồi! Bật đi!"
Hình thức của an hem nhà này vừa kỳ quái lại buồn cười, Chu Tự Hành đang nghĩ thì bị Hạ Tu Trạch chạy lại, lôi kéo tới sô pha phòng khách, "Anh Tự Hành, chúng ta cùng nhau xem đi."
"Anh phải về nhà…"
"Đừng về mà!" Hạ Tu Trạch ấn cậu ngồi xuống sô pha, "Anh còn công việc gì sao?"
"Hôm nay thì không nhưng…"
"Không nhưng gì cả!" Hạ Tu Trạch ngồi canh cậu, hai chân đặt lên bàn, "Anh xem với em một lát đi, em sợ em xem không hiểu, anh giảng cho, dù sao anh muốn về nhà thì chỉ cần mở hai lần cửa mà thôi."
Thằng nhóc này mồm mép thật… thế mà Chu Tự Hành không tìm được điểm nào để phản bác, cứ thế bị nó thuyết phục.
Không riêng gì cậu, Hạ Tập Thanh cũng phải quỳ gối trước bản lĩnh bám dai vô địch của Hạ Tu Trạch. Vậy là ba người cùng ngồi trên sô pha xem "Thoát khỏi sinh thần", bầu không khí khá vi diệu. Đầu tập, chương trình chiếu một video về các nhân viên dựng mật thất, có cả quá trình che mắt người chơi rồi đưa họ tiến vào phòng.
Vừa mới bắt đầu chưa lâu, Hạ Tu Trạch ngồi ở giữa, mông cứ nhấp nhổm không ngừng, cuối cùng ngồi hẳn xuống sàn.
"Mày làm gì đấy?"
"Em thích ngồi dưới thảm." Hạ Tu Trạch quay đầu cười hì hì. Cái miệng vừa ăn xong cũng không chịu nghỉ lấy một giây, vừa xem TV vừa hỏi Chu Tự Hành đủ loại vấn đề.
"Anh Tự Hành, các anh có kịch bản không?"
"Kịch bản à…có, nhưng người chơi bình thường thì không có kịch bản, chỉ có sát nhân mới có."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!