Chu Tự Hành cau mày, "Nếu dựa theo suy đoán này, mỗi người chơi, bị phân đến phòng nào liền tự động giao cho thân phận chủ phòng đấy, giống như anh, ngay từ đầu khi tạo hình đều đã được tổ tiết mục sắp đặt, nhưng lại không nhắc đến, chính là muốn người chơi tự trải nghiệm."
"Chính là vì thời khắc ban nãy." Hạ Tập Thanh dựa lưng lên ghế, chân đạp lên giá vẽ, bị biên kịch dắt đi hoàn toàn khiến anh hơi khó chịu, "Vì muốn làm người chơi khi phát hiện chân tướng sẽ kinh ngạc một phen." Anh nhanh chóng phát hiện điểm không hợp lý, "Tôi và cậu đều bị nhốt ở căn phòng đầu tiên, thư phòng hẳn là chỉ của nam chủ nhân mới đúng, nếu tôi ứng với nam chủ nhân bị giết, vậy cậu là ai?"
Chu Tự Hành khẽ nhíu mày, đây cũng là điểm cậu nghi hoặc. Cậu nhìn sơ mi trắng trên người Hạ Tập Thanh, lại nghĩ đến quần áo của những người chơi khác, cuối cùng nhìn áo khoác của chính mình.
"Tổ tiết mục không an bài tạo hình cho tôi. Tôi mặc quần áo của chính mình…" Chu Tự Hành thử suy luận, "Anh sắm vai nam chủ nhân đã chết, cho nên đôi mắt cũng bị bịt kín, hai tay hai chân đều không thể hoạt động, bởi vì anh đã "chết", tôi trợ giúp anh thoát ra, tìm chân tướng…"
"Cậu là nhân vật trinh thám, hoặc có thể nói là kẻ phá bỏ mật thất chân chính." Hạ Tập Thanh kết luận.
Cho nên, mình là nam chủ nhân đã chết, Chu Tự Hành là vai thám tử, Nguyễn Hiểu là nữ chủ nhân, Sầm Sầm là nữ họa sĩ, Thương Tư Duệ là con trai.
Như vậy, vấn đề từ tìm sát nhân trong năm người lại biến thành tìm hung thủ giết người.
Các manh mối bị phân nhỏ giống như mảnh ghép của trò chơi xếp hình, phải xếp mỗi mảnh vào đúng vị trí, mới có thể nhìn thấy bức tranh toàn cảnh.
Hạ Tập Thanh cúi đầu nhìn "bình độc dược" trên tay mình, đưa trả nó cho Chu Tự Hành. Anh gãi gãi mái tóc, lộ ra vầng trán sáng và đôi mắt đào hoa xinh đẹp, "Aiz, cậu cung cấp cho tôi một manh mối lớn như vậy, tôi cũng nói cho cậu biết một bí mật."
Tôi không hề muốn biết bí mật của anh! Chu Tự Hành nghĩ thầm.
Nhưng trước camera, cậu không thể nói thẳng thế được, mà trên mặt Hạ Tập Thanh lại là biểu cảm "Tôi chờ cậu hỏi tôi bí mật là gì."
Chu Tự Hành nghĩ một đằng nói một nẻo, mở miệng, "Bí mật gì?"
"Tôi sợ bóng tối."
Biết ngay mà, từ miệng người này không một câu nào là thật.
Chu Tự Hành kéo kéo khóe miệng, "Thế à, phải không?"
"Tôi nghiêm túc đấy." Ý cười trên mặt Hạ Tập Thanh thu liễm rất nhiều, quay đầu nhìn giá vé, "Cho nên… nếu sau này gặp phải phòng tối, không muốn bị kéo chân thì hãy vứt tôi lại phía sau."
Nói cứ như tôi muốn ở cùng một chỗ với anh mãi ý. Phản ứng đầu tiên của Chu Tự Hành có chút biệt nữu, nhưng khi bình tĩnh lại, càng thêm biệt nữu. Không khí bỗng nhiên trở nên xa lạ, làm cậu không có biện pháp. Người này bình thường nói chuyện luôn là bảy giả ba thật. Cậu không thể không hoài nghi, nhưng ngữ khí của anh hiện giờ lại không giống bình thường.
Không đợi Chu Tự Hành hồi thần, Hạ Tập Thanh nhanh chóng thay đổi biểu cảm, vươn cặp chân dài, cọ cọ giày Chu Tự Hành, anh cười duỗi cái eo lười, "Hiện tai cậu tin tôi không phải kẻ sát nhân chưa?"
Chu Tự Hành ăn qua một lần hớ, khó khăn mở miệng. Cậu lảng tránh vấn đề, cúi đầu, ánh mắt xẹt qua giày da của anh, còn có quần tây cùng mắt cá chân trắng tinh.
Một tên đàn ông sao lại có thể trắng như vậy.
"Dù sao hiềm nghi của tôi cũng được bài trừ." Chu Tự Hành tránh vấn đề của anh, chỉ nói chính mình.
"Còn lại 3 người…" Hạ Tập Thanh vẫn cảm thấy, đa số manh mối đều chỉ về hướng nữ họa sĩ, bao gồm cả bức tranh "Maja diện y phục" ở phòng thứ nhất, "Bức tranh ở phòng đầu tiên, có thể ám chỉ cái gì nhỉ? Tôi đều cảm thấy kẻ thứ ba mang hiềm nghi lớn nhất."
Kẻ thứ ba…
Thế mà lại dùng từ bén nhọn như vậy.
Chu Tự Hành nhìn biểu cảm của Hạ Tập Thanh, biết anh đã nhập tâm vào trò chơi rồi, hoàn toàn vi phạm những lời anh đã nói ở phòng đầu tiên.
[Loại trò chơi này, cảm giác nhập cuộc không quá mạnh.]
Cậu có ý đồ muốn kéo Hạ Tập Thanh ra, "Tranh đúng là cung cấp rất nhiều thông tin, anh nhớ lại mà xem, gần như mỗi phòng đều có tranh, phòng thứ nhất là "Maja diện y phục", mục đích chính là hy vọng khi chũng ta khi nhìn thấy Sầm Sầm sẽ phát hiện ra thân phận của cô ấy, hoặc có thể Sầm Sầm khi tiến vào phòng chúng ta sẽ phát hiện ra thân phận của chính mình. Bức tranh này nhắc nhở họa sĩ cùng nam chủ nhân có tư tình, cũng là thân phận của anh.
Phòng nữ chủ nhân chỉ có tranh chân dung bán thân, cũng mặc áo đen, mục đích ám chỉ ứng với thân phận Nguyễn Hiểu. Phòng thứ hai…"
Hạ Tập Thanh câu nghe được câu không, có chút xuất thần, ngón tay không khỏi xoa giấy trên bàn vẽ, bỗng phát hiện có điểm không đúng. Anh tỉ mỉ vuốt ve lại mỗi tấc giấy một lần nữa, xác định suy nghĩ trong đầu.
Giấy này không phải giấy trắng đơn thuần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!