Giờ phút này, Chu Tự Hành cảm nhận được sự biến hóa của Hạ Tập Thanh. Lúc trước rõ ràng còn lười biếng bày ra bộ dáng đứng ngoài cuộc chơi, vừa biết được có người đột phá được phòng kín, anh lập tức chen ngang nhập cuộc.
Nhưng cậu cũng thừa biết, Hạ Tập Thanh như vậy, không phải vì hiếu thắng, anh ta chỉ muốn rời khỏi chỗ này để đi xem náo nhiệt thôi.
Quấy cho vũng nước đục càng loạn, chỉ sợ đây mới là mục đích chân chính của anh ta.
"Cậu không cảm thấy bài thơ này rất kỳ quái sao?" Hạ Tập Thanh không biết kiếm đâu ra cái bút, đánh dấu vài dòng cuối của bài thơ.
[Chỉ còn một cách để hóa giải,
Hãy để tôi đến bên người,
Và hãy trả người lại cho tôi.
Đem trên dưới hợp thành một thể,
Vậy mới lần nữa thấy được nụ cười.]
Anh lại lấy ra tờ giấy ghi chú được Chu Tự Hành ghép lại, trên mặt viết một chuỗi kí tự, "Tôi cảm thấy bài thơ này ám chỉ phương thức giải mã."
Chu Tự Hành gật đầu đồng ý, tỉ mỉ mà đọc lại bài thơ một lượt.
[Đôi ta từng là một thể,
Vì cớ gì, vận mệnh đem người tách khỏi tôi,
Khiến xương cốt, máu thịt, con tim tôi trở lên chết lặng.
Tôi cùng người được chôn cất,
Chôn cất dưới hàng rào tường vi tốt tươi.
Chỉ còn một cách để hóa giải,
Hãy để tôi đến bên người,
Và hãy trả người lại cho tôi.
Đem trên dưới hợp thành một thể,
Vậy mới lần nữa thấy được nụ cười.]
Từng là một thể, tách ra, từng nửa, chôn cất cùng nhau dưới…
Hàng rào…hàng rào…
Fence…
Một tia linh quang lóe lên trong đầu.
"Rail Fence Cipher."/ "Mật mã hàng rào."
Hai người đồng thời thốt lên, kinh ngạc quay sang nhìn nhau.
Hạ Tập Thanh bật cười trước, "Xem xem, đúng là like idol like fan nha, quá ăn ý."
Chu Tự Hành trong lòng cười lạnh, thật ngại quá, tôi một chút cũng không muốn giống anh.
Tuy nghĩ như thế, nhưng tốc độ phản ứng của Hạ Tập Thanh vẫn khiến cậu bất ngờ, "Anh sao lại biết mật mã hàng rào?" Chu Tự Hành hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!