Chương 26: Nhúng chàm

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Đã nhiều ngày, Văn Dương cứ gọi cho Giang Tỉnh Tỉnh, không ngừng xin lỗi cô, nói những lời vô liêm sỉ lúc đó đều là nghĩ một đằng nói một nẻo, không phải là ý của anh ta, hy vọng cô đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng so đo với anh ta, niệm tình cảm quá khứ, có thể ra tay giúp anh ta.

Giang Tỉnh Tỉnh lại thêm chướng mắt Văn Dương.

Minh Cẩn chửi tục, anh ta đã sớm không muốn đóng kịch, chỉ là điều kiện vẻ ngoài để bước vào showbiz không quá lạc quan, không làm nổi nam số một, lại không chịu khổ được, không muốn làm diễn viên quần chúng, cho nên cứ kéo dài đến hiện tại.

Mấu chốt là anh ta không muốn đóng kịch, không thành vấn đề, đoàn kịch cũng không giữ anh ta lại, nhưng anh đã đồng ý sẽ diễn vở《 Nàng tiên cá 》, đến lúc gần diễn thì lại thay đổi, không tới tập luyện, đã sắp diễn rồi, vé trên mạng cũng đã bán, anh ta đóng vai hoàng tử mà vắng mặt, phải đi đâu mà tìm nam diễn viên thích hợp để thay anh ta đây.

Chuyện này làm người ta rất đau đầu.

Cho nên Giang Tỉnh Tỉnh quyết tâm, tuyệt đối sẽ không giúp anh ta, dứt khoát chặn WeChat.

Dần dần, Văn Dương không tìm Giang Tỉnh Tỉnh nữa.

Biết cô là tường đồng vách sắt không công phá được, anh ta dứt khoát đến tổng công ty tập đoàn Thương thị.

Tổng công ty ở trung tâm khu tài chính, giữa kiến trúc hiện đại sừng sững cao vút, có một tòa nhà màu xám với mặt tiền rất nhiều kính, nhìn từ dưới như sắp chọc trời, trở thành một ký hiệu kiến trúc của khu tài chính.

Văn Dương đến khu vực trung tâm, người qua đường đều là thành phần trí thức, áo váy công sở, cảnh tượng bận rộn, trong tay hoặc là cầm cặp công văn, hoặc là cầm điện thoại gọi điện, chỉ cần nháy mắt đã có thể khiến người ta cảm nhận được tiết tấu sinh hoạt bận rộn của thành thị.

Mà Văn Dương mặc đồ thể thao màu đen, đứng trước tòa nhà thương nghiệp, lén lút thăm dò bên trong, tựa như một người ngoài không hợp, hoàn toàn không hòa nhập với xung quanh.

"Anh tìm ai?" Người bảo vệ đi ra hỏi.

"À, tôi tìm... Tôi tìm ông chủ của mấy người, Thương Giới." Văn Dương sửa cổ áo mình, muốn mình trông có tinh thần hơn một chút: "Xin hỏi anh ấy có ở đây không?"

Người bảo vệ nghi hoặc đánh giá anh: "Có thì có, nhưng mà... tổng giám đốc Thương không phải là người ai muốn gặp cũng có thể tùy tiện gặp, anh có hẹn trước không?"

"Tôi quen anh ấy, không cần hẹn trước, anh nói với anh ấy tên của tôi, anh ấy sẽ biết."

"Được rồi, mau đi đi, tổng giám đốc Thương đang bận, không có thời gian đâu mà gặp anh."

"Tôi quen anh ấy thật mà, thật đó."

Người bảo vệ nhìn Văn Dương như nhìn thằng hề: "Anh quen anh ấy, tôi cũng quen anh ấy đấy, chỉ là anh ấy không quen tôi."

"Vậy giờ tôi đi hẹn trước, được không?"

Người bảo vệ thấy anh ta dây dưa, đành phải đưa anh ta đi đến bàn đăng ký hẹn trước.

Đúng lúc này, Thương Giới cùng vài đồng nghiệp tiến vào cửa chính, Văn Dương vừa nhìn thấy anh thì vội hô to: "Thương Giới! Thương Giới! Là tôi!"

Mấy cô gái lễ tân và bảo vệ đều ngây ngẩn, vội ngăn cản: "Anh không thể cao giọng ồn ào như thế."

"Tôi quen ông chủ của mấy người, anh ấy là bạn tôi, rất thân với tôi!"

Lời vừa nói ra, vài lễ tân không dám mở miệng, nếu mà anh ta thật sự quen biết với tổng giám đốc Thương thì không nên ngăn lại.

Thương Giới nghe thấy động tĩnh, nhẹ nhàng bâng quơ liếc mắt nhìn Văn Dương một cái, không để ý đến anh ta, thong dong nói: "Không quen, đuổi ra đi."

Lập tức có bảo vệ đi lên, ép Văn Dương ra ngoài.

"Này, Thương Giới, là tôi đây, tôi là Văn Dương! Anh quên rồi hả?" Văn Dương vội hô to: "Tôi là bạn Giang Tỉnh Tỉnh! Giang Tỉnh Tỉnh, người phụ nữ của anh!"

Thương Giới chợt quay đầu lại, trong mắt bắn ra mũi nhọn lạnh lẽo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!