Chương 21: Khu nhà cao cấp

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

An Mạn tức giận tới nỗi cả người run lẩy bẩy, thuốc màu chảy xuôi theo lọn tóc, dính vào khuôn mặt trang điểm tinh xảo của cô ta, còn cả quần áo.

Loại thuốc màu này chuyên để vẽ lên cơ thể người, không tổn hại gì nhiều với làn da, nhưng muốn tẩy thì rất phiền toái, cần dùng loại nước đặc chế rửa nhiều lần, hiện tại trên đầu An Mạn dính nhiều như vậy, muốn tẩy sạch, tuyệt đối là rất mất thời gian.

Cô ta đứng dậy muốn động thủ với Giang Tỉnh Tỉnh, mới vung một cái tát thì đã bị Giang Tỉnh Tỉnh giữ chặt cổ tay, không thể động đậy.

Từ nhỏ Giang Tỉnh Tỉnh đã tiếp xúc với sân khấu kịch, căn cơ vững chắc, so với các cô gái khác thì thân thể cũng tốt hơn nhiều, bởi vậy một cô gái được chiều chuộng như An Mạn không phải là đối thủ của cô.

Mà bên cạnh là đám người xem kịch vui, mặc dù đám người đó thích ôm đùi An Mạn, nhưng trong hoàn cảnh này tuyệt đối sẽ không giúp đỡ An Mạn.

Đánh không lại, An Mạn dồn nén tức giận, chỉ có thể chửi ầm lên, lời khó nghe nào cũng nói ra được.

Giang Tỉnh Tỉnh cũng không để ý đến cô ta, lau tóc sạch sẽ, để chuyên viên trang điểm lại cho mình, chuẩn bị ra quay.

Phó đạo diễn nghe thấy tiếng mắng chửi của An Mạn, nhìn cô ấy chật vật thì không khách khí nói: "Cô còn làm ầm cái gì! Cảnh quay tiếp theo là của cô, mọi người còn đang chờ cô đấy."

"Đạo diễn Chu, ông mau xem chuyện tốt mà Giang Tỉnh Tỉnh làm đi, cô ta đổ toàn bộ thuốc màu vào người tôi."

Đạo diễn Chu biết An Mạn là loại người gì, cũng biết trước nay Giang Tỉnh Tỉnh luôn đối xử tốt với mọi người ở đoàn phim, sẽ không dễ nảy sinh mâu thuẫn, chắc chắn An Mạn làm chuyện gì quá phận, chọc giận cô.

"Tôi mặc kệ, tôi chỉ biết cảnh tiếp theo có cô, cô chậm một phút là tổn thất tới kinh phí của đoàn làm phim, nếu cô không muốn diễn, có rất nhiều người sẵn sàng diễn thay cô."

Lời này vừa nói ra, ánh mắt đám người Kiều Kiều sáng lên, "Đạo diễn Chu, bọn tôi đã chuẩn bị tốt, có thể lập tức bắt đầu."

"Các người..." An Mạn giận sôi, nhưng giờ phút này chỉ có thể hạ hỏa, "Cho tôi hai mươi phút, tôi lập tức sửa soạn xong!"

Phong ba sáng hôm nay khiến An Mạn và Giang Tỉnh Tỉnh hoàn toàn kết thù. Sau khi Giang Tỉnh Tỉnh diễn xong, có cô gái tới cạnh cô, thấp giọng nói: "Tôi mới nghe thấy An Mạn gọi điện cho bố nuôi đấy."

"Bố nuôi?"

Cô gái nhìn ra ngoài cửa, "Chính là người đàn ông bao dưỡng cô ta, hình như là ông chủ tập đoàn Phú Xuân, đó là một nhân vật lớn, tóm lại cô nên cẩn thận chút."

"Tôi đã biết, cảm ơn."

Ngày hôm sau, bố nuôi của An Mạn, tổng giám đốc tập đoàn Phú Xuân, Diêu Phú Xuân tự mình tới đoàn làm phim.

An Mạn thấy thế thì vội vàng đi đón, giọng mềm mại, "Daddy thân yêu, sao daddy lại tới đây, chuyện này để cấp dưới của daddy làm thì có phải hơn không."

Xung quanh thấy cô gái như An Mạn ra sức nịnh nọt người đàn ông đáng tuổi bố của cô ta, ra vẻ ghê tởm buồn nôn.

Nhưng mọi người không ngờ tới, ông bố kim chủ Diêu Phú Xuân lại vung tay, trực tiếp tát vào mặt An Mạn, khiến cô ta lảo đảo ngã xuống đất.

An Mạn ôm phần má đỏ bừng, rưng rưng nhìn Diêu Phú Xuân, khó có thể tin, "Daddy, vì sao..."

Diêu Phú Xuân cũng không để ý tới An Mạn, ông ta tới chỗ Giang Tỉnh Tỉnh, cúi đầu chín mươi độ với cô, trong lòng tràn đầy áy náy, "Cô Giang, có lỗi quá, mong cô tha thứ cho tôi."

Giang Tỉnh Tỉnh nói: "Nhưng tôi đâu biết ông là ai."

"Đều là họa do con đàn bà kia gây ra, tôi bắt cô ta tới xin lỗi cô." Diêu Phú Xuân nói xong liền kéo áo An Mạn đang thất tha thất thểu đi tới, lớn tiếng nói: "Mau xin lỗi cô Giang!"

An Mạn bị cái tát của ông bố kim chủ làm cho khiếp đảm, giờ phút này cũng bất chấp tất cả, xin lỗi Giang Tỉnh Tỉnh, "Cô Giang, thật xin lỗi, là tôi sai, tôi không tốt, tôi không nên ghen tị với cô, không nên nói những lời đó, mong cô tha thứ cho tôi."

Giang Tỉnh Tỉnh cũng không nói tha thứ hay không, cô không để ý An Mạn, tiếp tục ngồi xuống tập lời thoại, sau khi Diêu Phú Xuân cung kính với Giang Tỉnh Tỉnh xong, lại làm trò trước mặt mọi người, cắt đứt quan hệ với An Mạn, "Ông đây sớm muộn gì cũng bị con đàn đàn bà như cô hại chết, sau này đừng có tới tìm tôi nữa!"

An Mạn mất đi chỗ dựa vững chắc, tay chân vô lực, ngã ngồi dưới đất, một lúc lâu vẫn chưa hồi thần được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!