Sau khi nghe những lời Hồng Loan nói thì Ngọc Hân nảy lên những suy nghĩ trong đầu. Cô biết chắc chắn rằng mọi người đang giấu cô chuyện gì đó. Ngọc Hân biết mình bị tai nạn và mất đi nhiều mảng ký ức, cô nghĩ chồng mình cũng có thể nằm trong đó.
Dù có nghi lầm đi chăng nữa thì Ngọc Hân vẫn thà làm rõ mọi chuyện, còn hơn là cô cứ thắc mắc trong lòng.
Ngọc Hân định qua phòng Ngọc Lan để hỏi nhưng cô thấy em mình đã ngủ say và em cô lại mang chiếc áo đen của cậu trai đó. Cô nghĩ Ngọc Lan phải chắc yêu cậu ta hơn cả bản thân mình.
Sáng cố gắng thức dậy sớm, Ngọc Hân chủ động điện thoại cho Hồng Loan đi cà phê. Cô suy nghĩ để tìm mọi cách cho Hồng Loan nói thật với mình. Ngọc Hân tới quán R bên quận B ngồi trước, lúc sau thì Hồng Loan cũng tới. Vào trong thấy chỉ một mình Ngọc Hân nên Hồng Loan cũng ngạc nhiên.
Sau khi đợi Hồng Loan kêu món xong thì Ngọc Hân giả vờ lạnh lùng.
"Bà có nhớ những chuyện bà nói với tôi hôm qua không."
Hồng Loan ngơ ngác. Chuyện gì.
Ngọc Hân đoán hình như Hồng Loan không nhớ gì nên cô liền giả vờ đánh động.
"Tối qua bà đã kể chuyện của chồng tôi."
Hồng Loan ngạc nhiên đến mức xém phụt nước ra khỏi miệng.
"Bà nói gì vậy. Chồng nào kia chứ." Hồng Loan tiếp tục nói láo.
Ngọc Hân biết Hồng Loan đang giả vờ nên liền nói.
"Chồng tôi chứ chồng nào. Tôi đã biết hết rồi. Tôi chỉ muốn bà kể cho tôi nghe, là có những ai biết chuyện này nữa."
Hồng Loan cúi mặt xuống rồi thở dài.
"Lúc tối tôi say, tôi đã kể gì cho bà vậy."
"Chả gì nhiều. Đủ để tôi biết về chồng tôi." Ngọc Hân tiếp tục giả vờ.
"Tôi cần biết những ai biết đến chuyện này." Cô thở dài.
"Dù sao anh ấy cũng đi rồi mà. Tôi chỉ muốn báo đáp những người thân của anh ấy thôi."
"Thật sự thì lúc bà xảy ra tai nạn thì tôi đang ở Pháp." Hồng Loan chậm rãi kể.
"Lúc tôi về thì mọi người bảo tôi giấu chuyện của chồng bà. Tôi cũng sửng sốt khi nghe anh ấy mất. Chẳng qua là mọi người lo cho bà thôi."
Anh ấy mất.
Vậy là chồng tôi đã chết rồi sao, Ngọc Hân nghĩ thầm rồi gắng bình tĩnh lại.
"Tôi biết là mọi người quan tâm cho tôi. Nhưng trí nhớ của tôi có thể hồi phục mà. Bà biết người thân của anh ấy không." Cô vẫn gắng bình tĩnh, hai bàn tay cô nắm chặt lại.
Hồng Loan khựng lại khi nhân viên bưng thức uống ra.
"Thật sự thì chuyện bà chỉ có Quỳnh Hương là biết rõ nhất. Tôi với Thảo Vân không biết được gì nhiều. Ngoài chuyện chồng bà từng làm nhân viên quán R thì tôi không biết được gì nữa."
Hồng Loan thắc mắc.
"Sao bà không hỏi bé Lan."
Ngọc Hân khẽ cười rồi nói láo.
"Ngọc Lan đang đau buồn nên tôi không tiện làm phiền nó."
Sau đó Ngọc Hân giả vờ nói sang chuyện khác rồi điện thoại cho Quỳnh Hương, rồi hai người hẹn nhau ở quán R ở bên quận A. Bước vào trong thì Ngọc Hân đã thấy Quỳnh Hương tới trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!