Chương 42: D

Những ngày tiếp theo, lúc Văn Vũ làm sáng thì Ngọc Hân dậy sớm cùng anh, rồi hai người cùng nhau nấu ăn. Sau đó cô quét dọn phòng rồi lấy laptop ra xem phim cho đỡ chán, lâu lâu thì điện thoại tám chuyện với bạn hoặc với Ngọc Lan.

Ngọc Hân đã biết được Văn Vũ trồng hoa để làm gì nên cô hay chăm sóc chúng giúp anh. Cô cũng đọc hết cuốn sổ tâm sự của Văn Vũ, thật sự khi đọc xong thì cô mới thấy thương Văn Vũ vô cùng, cuộc đời của anh quá ư là khổ. Ngọc Hân ước gì cô có thể đọc được sớm hơn thì có lẽ mọi chuyện đã khác.

Cũng từ đây, cô cũng bắt đầu mua một cuốn sổ cho riêng mình và bắt đầu viết những lời tâm sự vào đó.

Đến trưa thì Ngọc Hân nấu một vài món đơn giản, rồi đón taxi đem ra cửa hàng để cùng ăn với Văn Vũ. Sau đó cô ngồi đợi đến lúc Văn Vũ tan ca. Tối về thì hai người lại nấu ăn với nhau, rồi đi xem phim hoặc Văn Vũ chở cô đi dạo.

Những lúc Văn Vũ làm chiều, thì buổi sáng hai người đi uống cà phê và ăn sáng với nhau. Trưa về thì nấu ăn rồi đánh một giấc tới chiều. Tối thì cô đem cơm cho anh, rồi chờ anh đi về. Văn Vũ hay chở cô đi ăn khuya, có một quán bán hủ tiếu rất ngon gần chung cư của hai người.

Ngọc Hân nhớ lại có bữa cô bị đau bụng, thế là Văn Vũ vội lấy thuốc đưa cho cô uống. Rồi anh bắt cô nằm trên nệm, anh ngồi bên cạnh lấy tay xoa bụng cô để cho dễ chịu hơn. Một vài phút sau thì cơn đau bụng qua đi nhưng cô không thích nói, cứ nằm giả vờ như vậy.

Khẽ mở mắt nhìn, cô thấy Văn Vũ vừa ngồi chống cằm, vừa liên tục xoa bụng cô. Cảm thấy thích thú nhưng cô vô tình khẽ cười nên bị phát hiện.

"Nãy giờ em giả vờ đúng không."

Văn Vũ nói lớn.

Ngọc Hân biết mình bị lộ nên giả vờ than vãn.

"Đâu có, nãy giờ em đau bụng thật mà. Giờ vẫn còn đau này."

Đau hả. Văn Vũ cù lét bụng cô.

"Em còn đau nữa không. Dám lừa anh sao."

Thế là Văn Vũ cù lét cô đến mức nước mắt tuôn ra, mặc cho cô van xin nhưng anh vẫn không ngừng. Cô nghĩ đàn ông gì mà ăn hiếp phụ nữ dễ sợ.

Rồi có bữa Văn Vũ rủ cô đi chơi nhưng lúc thay quần áo xong thì anh không thấy điện thoại của mình đâu cả. Văn Vũ bảo cô điện giúp anh xem thử. Cô bấm máy gọi, một vài giây sau thì điện thoại anh đổ chuông, thì ra là nó nằm lăn lóc dưới gối.

Cô vui mừng cầm điện thoại giơ lên, lúc đó cô thấy Văn Vũ lưu tên cô là Pet.

Ngọc Hân liếc mắt.

"Tại sao anh lại lưu tên em là Pet."

Văn Vũ thản nhiên đáp.

"Anh thích vậy. Một là em làm Pet của anh. Hai là anh nuôi em như Pet. Em chọn đi."

Ngọc Hân há hốc nhìn Văn Vũ.

"Vậy thì có khác gì nhau."

"Ừm, bộ em tưởng mình được lựa chọn sao." Văn Vũ khẽ cười. Đi chơi thôi.

Không, em không đi. Ngọc Hân phồng má lên.

Văn Vũ mỉm cười.

"Pet của anh không đi ư. Anh định rủ Pet đi xem phim." Văn Vũ nhún vai. Vậy mà. Văn Vũ quay đi.

"Thôi anh đi xem phim một mình vậy."

Ngọc Hân bật dậy.

"Pet cũng muốn đi nữa." Cô không biết vì sao mình lại chấp nhận làm Pet.

Kể từ đó thì Văn Vũ hay gọi cô là Pet. Nhưng cô ghét nhất là Văn Vũ ép cô uống sữa mỗi tối. Lúc nào cũng sữa, sữa cả. Cô nghĩ mình đâu còn là con nít nữa đâu mà phải uống. Đúng là anh nuôi cô chả khác gì nuôi Pet.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!