Chương 37: D155

Sau khi Ngọc Hân thuật lại lời Quốc Hưng thì Ngọc Lan hẹn tối nay sẽ đi ăn cùng với hai người. Ngọc Lan thì muốn tự mình đi tới, còn Quốc Hưng lại muốn đón cả hai cùng đi. Cuối cùng thì Ngọc Lan cũng miễn cưỡng leo lên xe ngồi với bộ mặt chẳng mấy vui vẻ.

Quốc Hưng chở hai người đến nhà hàng C dể dùng bữa. Anh muốn đãi một bữa thịnh soạn nên gọi rất nhiều món, thấy vậy nên Ngọc Hân cũng chỉ khẽ cười rồi đóng menu lại. Ngọc Lan thì không như vậy, cô lên tiếng chỉ muốn dùng món bò nướng, còn lại không muốn ăn gì thêm. Hai người vô cùng sửng sốt trước thái độ của Ngọc Lan.

Cảm thấy hơi hổ thẹn nên Ngọc Hân liền mở chuyện để xua tan đi bầu không khí khó chịu này. Thức ăn được đưa lên và sự im lặng vẫn tiếp diễn. Ngọc Lan chỉ chăm chú vừa ăn, vừa uống rượu liên hồi. Ngọc Hân cũng bất ngờ khi thấy em mình uống rượu nhiều như vậy.

"Sao em uống nhiều vậy." Ngọc Hân nhìn em mình với ánh mắt thắc mắc.

Ngọc Lan dừng lại nhìn chị mình. "Lâu lắm mới được anh Hưng dẫn đi ăn. Tại sao em không nhân cơ hội này mà uống cho đã." Cô nháy mắt với chị mình.

Quốc Hưng ngạc nhiên. "Dạo này em có chuyện gì không vui à."

"Sao anh lại nói vậy." Ngọc Lan khẽ cười. "Anh có thể cho em biết vì sao không."

"Vì nãy giờ anh nhìn thấy em cứ buồn buồn." Quốc Hưng mỉm cười.

Ngọc Lan đan hai tay lại với nhau rồi chống lên bàn nhìn Quốc Hưng. "Vậy trước giờ anh thấy em vui lúc nào chưa."

Quốc Hưng suy nghĩ giây lát rồi lắc đầu. "Hình như là chưa."

Ngọc Lan khoanh hai tay lại. "Vậy trước giờ em đều như vậy cả mà. Có gì đâu mà anh phải ngạc nhiên." Cô nháy mắt với anh.

"Em còn buồn chị về chuyện hôm kia sao." Ngọc Hân dò hỏi.

"Chuyện hôm kia là chuyện gì vậy chị." Ngọc Lan uống cạn ly rượu.

Ngọc Hân biết em mình giả vờ nên nhếch môi cười. "Chuyện chị hỏi em về chàng trai giao cơm ấy."

"Chả phải em đã nói với chị là em đùa rồi sao." Ngọc Lan nhìn chị mình. "Em chỉ muốn xem phản ứng của chị thôi."

"Phản ứng gì vậy." Quốc Hưng chem vào. "Có thể kể cho anh nghe với được không."

Ngọc Lan liền khẽ cười. "Bạn học em giao cơm đến văn phòng. Chị Hân thấy em cười với người ta nên thắc mắc." Cô liếc mắt nhìn sang chị mình. "Em mới giả vờ nói láo rằng đó là bạn trai của em. Chị Hân tưởng thật." Ngọc Lan khẽ cười nhìn Quốc Hưng. "Cho đến khi chị ấy hỏi bạn em thì mới biết."

"Em lừa chị chỉ để muốn xem phản ứng của chị thôi sao." Ngọc Hân giả vờ bực em mình

Ngọc Lan liền đưa tay sang nắm tay chị mình. "Em chỉ đùa với chị thôi mà."

"Vậy thật sự thì em có bạn trai chưa." Quốc Hưng thắc mắc.

Ngọc Lan thu tay lại rồi chống cằm nhìn Quốc Hưng. "Tất nhiên là em có người yêu rồi."

"Em lại muốn xem phản ứng của anh Hưng sao." Ngọc Hân nhếch môi cười. "Hay lại nói anh đồng nghiệp hoặc anh nào đó là người yêu của mình."

Ngọc Lan khẽ cười. "Em nói thật. Em có người yêu rồi."

"Anh ta là ai. Em có thể bật mí cho anh với chị Hân biết được không." Quốc Hưng tò mò muốn biết.

Ngọc Lan ừm một tiếng. "Anh ấy đang chờ em đến với anh ấy."

Quốc Hưng bật cười. "Còn gì nữa không, em bật mí tiếp đi." Anh gặng hỏi.

"Anh ấy hiện tại không có ở đây." Ngọc Lan mỉm cười. "Mọi người cứ biết là em đang yêu xa đi. Em không bật mí thêm gì nữa đâu."

Không khí bữa ăn trở nên vui vẻ hơn từ lúc đó, Ngọc Hân thấy vậy cũng mừng thầm ra mặt. Ngọc Lan và Quốc Hưng tiếp tục thảo luận về vấn đề yêu xa và cô thì lại tiếp tục bị bỏ rơi. Tới lượt cô nốc rượu.

Từ bữa đó thì có vẻ Ngọc Lan vui vẻ hơn. Nhiều lần Ngọc Hân thấy em mình hớn hở cười đùa trong văn phòng với đồng nghiệp, thấy vậy mà cô cũng vui thay. Anh chàng bạn Ngọc Lan vẫn hằng ngày tới giao cơm. Cũng hơi tò mò nên có bữa cô bảo Ngọc Lan đặt hai suất để hai người cùng ăn. Cô xem bộ thì cơm cũng có vẻ ngon.

Đang suy nghĩ thì Ngọc Hân chợt thấy bên ngoài hình như đang mưa, mưa rất to. Mấy ngày nay đài dự báo thời tiết bảo rằng đang có một vùng áp thấp di chuyển tới, nên sẽ có những đợt mưa rất to, kèm theo sấm chớp và gió lớn kéo dài trong vài ngày. Những lúc như thế này thì đầu cô lại bỗng thấy nhói đau. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!