Chương 32: D

Ngọc Hân bật dậy và cảm thấy đầu mình đau nhói, cô nghĩ mình hình như đêm qua uống hơi nhiều. Cô chỉ nhớ mang máng trong đầu là có tâm sự về Văn Vũ với Tuấn Thanh.

Cô công nhận anh Tuấn Thanh rất thương cô thì phải, lần nào đi nhậu cũng bị cô tra tấn đầu óc về chuyện của Văn Vũ mà không hề oán trách gì.

Vẫn là những chuyện Văn Vũ rời bỏ cô đi, lén lút tán tỉnh bé Lan ngây thơ của cô và đặc biệt là chuyện Văn Vũ khinh miệt cô. Ngọc Hân nghĩ chắc Văn Vũ ghét cô lắm thì phải, mà cô cũng không ngờ là tối hôm đó ở nhà hàng, Văn Vũ lại có thái độ như vậy với cô.

Nghĩ đến câu "em chưa bao giờ nhậu với chị", Ngọc Hân lại thấy tim mình đau đớn.

Thật sự thì đúng là cô và Văn Vũ chưa nhậu với nhau bao giờ, bởi lẽ có bao giờ anh ta rủ cô, hoặc cô rủ mà anh ta chịu đi đâu, lúc nào cũng anh ta cũng giả vờ bận.

Cuối cùng đến bây giờ thì cô mới nhận ra rằng Văn Vũ chưa bao giờ yêu cô, mà có yêu đi chăng nữa thì cũng không bằng một góc tình cảm của anh ta dành cho Ngọc Lan.

Một lúc sau thì cô cùng với bạn mình đến quán cà phê. Tối nay mọi người sẽ đến tham dự buổi tiệc của Quốc Hưng. Đây là dịp thiết đãi ăn mừng việc Quốc Hưng nhậm chức mới tại tập đoàn S, đồng thời là việc anh thiết lập các mối quan hệ mới của mình.

Ngọc Hân đảo mắt nhìn quanh thì thấy Hữu Kim đang nhìn mình. Đoán cậu ta có gì muốn nói nên cô mới đứng dậy đi tới. "Mấy bữa nay em ghét chị nên không không chịu đi bar với chị nữa phải không.

"Cô giả vờ chọc. Hữu Kim khẽ cười."Lúc xưa thì em ghét chị thật. Giờ thì em thương chị không hết nữa là."

Ngọc Hân ngạc nhiên. "Vậy là em ghét chị thật sao."

Hữu Kim gật đầu. "Ừm, lúc anh ấy bỏ lên thành phố Đ kia. Sau đó thì hết rồi." Hữu Kim nhìn cô. "Thanh nói với em, tối qua chị khóc rất nhiều."

"Chị cũng không nhớ nữa. Lúc tối chắc do chị uống hơi nhiều." Ngọc Hân khẽ cười.

Hữu Kim thở dài. "Em cũng thử nói với anh ấy rồi. Nhưng hình như anh ấy vẫn cứng đầu không chịu."

Ngọc Hân tò mò về việc Hữu Kim nói gì với Văn Vũ. "Em nói gì với anh ta."

"Thì em nói chị vẫn còn yêu anh ấy. Chị đang rất đau buồn." Hữu Kim nhún vai. "Em khuyên anh ấy nên quay lại với chị."

Ngọc Hân cảm thấy bực. "Sao tự nhiên em lại nói chuyện đó với anh ta." Hắn ta đang hạnh phúc với bé Lan thì làm sao quay lại với chị được, cô nghĩ thầm.

"Vì em thương chị. Thấy chị cứ đau khổ như vậy em cũng đau lòng lắm chứ." Hữu Kim bếu nhẹ má cô.

Ngọc Hân nhếch môi cười. "Từ khi nào mà em thương chị vậy. Chẳng phải em cùng phe với anh ta sao."

Hữu Kim liếc mắt. "Em đâu cần chị tin."

Buổi trưa, Ngọc Hân đang ngồi ăn cơm với gia đình, thì ba cô đột nhiên tới tham dự cùng và bắt đầu nói những chuyện cô không muốn nghe. Cô nghĩ thật hiếm khi nào ba cô im lặng chăm chú vào dùng bữa.

"Chuyện con với thằng Hưng ra sao rồi.

"Ông Trương Văn Quân thắc mắc. Ngọc Hân thản nhiên đáp."Vẫn bình thường ba ạ."

"Con có định cưới thằng Hưng không.

"Mẹ cô, bà Ngọc Liên chem vào. Ngọc Hân khẽ cười."Cũng chưa biết nữa mẹ ạ. Để thêm một thời gian nữa rồi hẵng tính." Cô trầm ngâm giây lát. "Nếu con cưới chồng thì sẽ không đi làm. Còn nếu không cưới chồng thì con sẽ đi làm."

"Vậy khi nào con quyết định."

Ông Văn Quân gặng hỏi.

"Chắc hết năm này là con sẽ quyết định.

"Ngọc Hân thở dài. Ông Văn Quân gắp thức ăn cho Ngọc Lan."Con gái ba sao im lặng vậy. Khi nào thì con dẫn người yêu về ra mắt ba mẹ."

Ngọc Lan ngạc nhiên nhìn ba mình. "Con còn nhỏ mà ba."

"Em như vậy mà còn nhỏ gì nữa. Lo kiếm người yêu đi là vừa rồi." Ngọc Hân nói khía em mình. "Hay là em có người yêu rồi mà giấu ba mẹ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!