Chương 3: D - Phần 1

Sáng chiếu nhẹ qua khung cửa, Văn Vũ bật dậy với mắt nhắm, mắt mở. Nói đúng ra thì hôm nay anh làm ca tối nhưng vì mẹ Bích Ngọc gọi điện bảo có việc đột xuất, thế là anh đành phải gật đầu đồng ý đổi ca.

Tối hôm qua về muộn, sáng nay phải dậy sớm đi làm, bước vào trong phòng tắm thì tự nhiên anh lại muốn chửi thề.

Hì hục đạp mãi nhưng xe không nổ máy, Văn Vũ cười khẩy vì tối qua đi về gặp trời mưa. Gắng thêm vài phát nữa thì xe cũng nổ, có điều phải trả giá bằng việc mệt thở không ra hơi. Vẫn con đường cũ, Văn Vũ vút nhanh trên đường với suy nghĩ sợ trễ giờ làm.

Tới nơi thì thấy vẫn còn sớm năm phút nên anh ung dung bước vào phòng thay đồ.

"Trông anh Vũ sáng nay không vui vậy." Quốc Bảo khoác tay lên vai Văn Vũ. Tối nhậu anh.

Mấy giờ em. Văn Vũ vừa cài bảng tên vừa nói.

"Giờ cũ, chỗ cũ nha anh." Quốc Bảo đi ra thì quay đầu lại.

"À anh, sáng nay có một bất ngờ mới dành cho anh."

Văn Vũ chưa kịp hỏi là gì thì cậu ta đã ra khỏi phòng. Lắc đầu mỉm cười nghĩ về điều gì khiến anh sẽ bất ngờ đây. Hôm nay đâu phải sinh nhật anh, càng không phải là ngày lễ lộc gì, hôm nay chỉ là một ngày bình thường như mọi ngày thôi.

Để xem là gì nào, trêu anh mày, mà anh mày trêu lại thì đừng hối hận, Văn Vũ thầm nghĩ rồi nở một nụ cười nham hiểm.

"Sướng ha, được trai đẹp rủ đi nhậu cái là tươi hẳn lên ha." Hữu Kim nói giọng điêu ngoa. Thứ mê trai.

Văn Vũ phì cười rồi vỗ mông Hữu Kim. Tối nhậu không em.

"Đừng có lợi dụng người ta. Có trai đẹp rồi còn thả thính tôi nữa làm gì." Hữu Kim giả vờ giận hờn.

Văn Vũ quay lại nghiêm mặt.

"Tưởng em rãnh nên anh rủ." Sau đó Văn Vũ quay đi và nói lớn.

"Em bận rồi thì thôi vậy."

Hữu Kim chạy theo mỉm cười.

"Mấy giờ anh, chỗ nào vậy."

"Tối có gì anh nhắn tin em." Văn Vũ đáp lại.

Liếc nhìn đồng hồ đã đến giờ làm, Văn Vũ lặng lẽ tiếp tục tiến về khu B như hôm nào. Nhưng đột nhiên anh lại thấy Quốc Bảo đang chuẩn bị đồ trong tủ phục vụ. Sực tỉnh trong vòng năm giây, Văn Vũ nhớ lại là sáng nay mình đổi ca với Bích Ngọc.

Bà mẹ, sáng nay mình đứng khu A ư, Văn Vũ giật mình trong suy nghĩ.

"Anh Vũ, bất ngờ chưa." Quốc Bảo vừa làm, vừa nhìn lên như đoán được Văn Vũ đang nghĩ gì.

Hậm hực quay về khu A, Văn Vũ vừa sửa soạn, vừa chửi thầm rằng sẽ không bao giờ đổi ca nữa, nếu mà anh lại làm cái khu đáng ghét này.

Ông trời ơi, sao ông lại đối xử với con như vậy, Văn Vũ vừa làm vừa oán trách trong đầu mình.

Chuẩn bị xong mọi thứ, Văn Vũ đứng nghiêm chỉnh tại vị trí của mình, hôm nay anh chỉ phục vụ có bốn bàn mà thôi.

"Anh Vũ, khu B có đến mười hai bàn mà sao lúc nào em cũng thấy anh an nhàn vậy." Quốc Bảo đứng khu B nói vào đàm.

"Người ta là bậc thánh thần mà anh Bảo không biết sao. Tối nhậu quán nào vậy anh đẹp trai." Hữu Kim đứng ở khu C chọc ghẹo Quốc Bảo.

"Có cần anh mày qua giúp không."

Đức Hùng đứng khu B nói vào đàm.

Đức Hùng năm nay hai mươi mốt tuổi, hiện đang học đại học K. Đức Hùng là người của thành phố C, đã làm việc ở đây được gần hai năm, một trong những người làm lâu nhất ở cửa hàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!