Sau một thời gian làm việc ở cửa hàng mới nằm bên quận D, Văn Vũ cố gắng hòa nhập lại cuộc sống nhưng không được. Mặc dù đã chuyển sang khu chung cư mới mà công ty bố trí, địa điểm làm việc cũng xa hơn, nhưng những hình ảnh xưa cũ giữa anh và Ngọc Hân liên tục tràn về.
Văn Vũ không thể tìm thấy sự bình yên như lúc anh ở thành phố Đ nữa.
Ngọc Hân đã có bạn trai, Quốc Hưng vô cùng lịch lãm và giỏi giang hơn anh gấp nhiều lần. Văn Vũ thấy vậy cũng mừng thay cho cô, rốt cuộc thì quyết định rời xa của anh đang dần đúng. Anh hy vọng cô sẽ hạnh phúc bên Quốc Hưng, điều mà anh không thể làm được cho cô.
Bước ra khỏi sân bay, Văn Vũ đã về tới quê mình, nơi ngôi nhà xưa đầy ấp kỷ niệm của anh và mẹ. Thành phố QĐ.
Hôm nay là hai mươi chín tết, Văn Vũ được công ty bố trí cho về thăm quê đến sáng mồng bốn tết thì anh phải vào lại làm việc. Chế độ hậu đãi của công ty thật tốt, Văn Vũ thầm cảm kích trong lòng khi đang ngồi trên taxi để về lại nhà mình.
Thật ra là anh về thăm mới đúng, vì ngôi nhà này trước đó là mẹ của anh thuê, giờ thì người khác đã ở trong đó rồi.
Đứng trước ngắm nghía một hồi, Văn Vũ thấy ngôi nhà đã được sửa chữa lại nên chả còn những vết tích xưa cũ nữa. Anh đi qua ngôi chùa mà lúc xưa các sư cô ở đây đã giúp đỡ tận tình cho anh, lúc mẹ anh mới vừa qua đời. Chính họ là những người đã cứu vớt tấm thân tàn này của anh.
Văn Vũ hỏi thăm các sư cô rồi trò chuyện về quãng thời gian vừa qua. Anh bỏ tiền vào thùng phước sương và cúng hương để cầu nguyện cho mẹ anh được an vui ở thế giới bên kia. Sau đó Văn Vũ về khách sạn gởi hành lý rồi thuê xe máy chạy lên nhà mẹ anh. Ngôi nhà nằm trong nghĩa trang của thành phố.
Văn Vũ mua bó hoa chấm bi mà mẹ anh thích, ly cà phê sữa mà mẹ anh hay uống mỗi khuya để thức đêm làm việc, món cơm trứng chiên mà anh và mẹ hay ăn. Văn Vũ ngồi bên cạnh mộ mẹ mình nhìn xa xăm và tâm sự những chuyện vừa qua.
Văn Vũ kể cho mẹ anh nghe về Ngọc Hân, về chuyện tình của hai người, cả Ngọc Lan nữa, cô nhóc quan tâm lo lắng cho anh, đứa em gái mà anh thầm mong muốn mẹ mình sinh cho. Văn Vũ kể về Hữu Kim, người đồng nghiệp, người em út thương anh như thế nào.
Trời cũng đã chập tối, Văn Vũ chạy vào ban quản lý nghĩa trang để đóng phí chăm sóc mộ. Anh nhờ họ sơn lại mộ mẹ anh, phải năn nỉ lắm và người ta thương cho hoàn cảnh của anh làm ăn xa nhà nên mới nhận. Chứ thời điểm này thì người ta đã nghỉ hết rồi.
Ngày hôm sau, Văn Vũ mua sơn và dụng cụ chạy lên lại nghĩa trang thành phố để thăm mộ ba anh. Vì lúc ông mất nhà không có tiền nên mộ ba anh nằm sâu thăm thẳm trong nghĩa trang.
Không như những nhà giàu khác, người ta xây mộ gia đình tập trung lại một khu, mộ ba mẹ anh phải cách nhau rất xa, vì nhà anh rất nghèo.
Lúc ba Văn Vũ mất thì những ngày sắp tết này, mẹ hay dẫn anh lên thăm mộ ba, rồi chăm sóc và quét vôi lại. Mẹ thường hay dặn anh rằng, sau này muốn chăm sóc mộ mẹ anh, thì phải chăm sóc mộ ba anh trước. Nếu không thì mẹ anh sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
Hôm nay là ba mươi tết, một mình anh không thể làm cả hai mộ, nên anh đành nhờ ban quản lý chăm sóc mộ mẹ mình, còn anh thì phải lên mộ của ba.
Không như mẹ, ba anh chỉ thích uống rượu trắng, ông thích năm nem với chả khi nhậu và cả hút thuốc nữa. Sau khi dọn cỏ và quét vôi lại ngôi mộ. Văn Vũ thắp nhang xong, thì anh ngồi xuống bên cạnh và xin phép ba mình cho anh nhậu cùng.
Văn Vũ kể với ba về mẹ, vẫn là những chuyện của mẹ anh, những lúc mẹ còn sống khi ba đã mất. Văn Vũ kể về việc làm của mình, kể về Ngọc Hân, về việc anh rời bỏ cô, vì không thể chăm sóc chu đáo được cho cô.
Văn Vũ cũng kể lại việc mình nhiều lần định đi theo ba mẹ, nhưng mấy sư cô bảo rằng việc đó không nên, vậy là anh đành thôi. Văn Vũ nhậu với ba mình đến khi ngà say thì loạng choạng đi về. Trời cũng chập tối, anh leo lên phòng và ngủ đến sáng.
Mồng một tết, Văn Vũ thức dậy và thấy tối qua có nhiều cuộc gọi nhỡ của bạn bè, trong đó có Ngọc Lan. Anh vội điện lại cho cô nhóc.
"Anh rể, chúc anh rể năm mới vui vẻ và hạnh phúc."
Ngọc Lan hớn hở trong điện thoại.
"Chúc em năm mới vui vẻ và sớm kiếm được người yêu. Nhớ dẫn ra mắt anh nha." Văn Vũ chúc lại cô nhóc.
Ngọc Lan hứ một tiếng.
"Em có người yêu rồi."
Ai vậy. Văn Vũ thắc mắc.
"Đừng nói là em đang chờ anh ấy đến chứ." Anh bật cười trong máy.
Ngọc Lan giả vờ giận.
"Anh này, mới đầu năm mà đã chọc ghẹo em rồi nha." Ngọc Lan nói nhanh.
"Khi nào anh vào lại."
"Ủa anh nói sáng mồng bốn rồi mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!