Chương 12: D

Đúng giờ như mọi ngày, Ngọc Hân đánh xe đi đón bạn mình với một tâm trạng lo âu trong lòng. Cô hy vọng sáng nay Văn Vũ sẽ đi làm, vừa suy nghĩ, cô vừa gõ nhẹ tay lên vô lăng. Sau khi nghe Hữu Kim nói, Ngọc Hân cảm thấy mình thật ngu ngốc mới đi hành hạ Văn Vũ như vậy.

Cô nghĩ mình nên bỏ qua mọi chuyện và làm lành với anh.

Thật sự thì mình có hận anh ấy hay không. Hay chỉ là sự bực tức vì bị từ bỏ, Ngọc Hân nghĩ.

Bước vào trong quán, Ngọc Hân liền đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng của Văn Vũ, cô nghĩ chắc anh làm ca chiều. Ngọc Hân buồn rầu ngồi xuống, thức ăn sáng bưng lên mà cô không thèm muốn đụng đũa. Ngọc Hân thấy Quốc Bảo, một cậu nhân viên mà cô hay bắt chuyện.

Đợi Quốc Bảo lui về vị trí của mình, Ngọc Hân liền bước nhanh tới.

"Em trai, cho chị hỏi sáng nay anh Vũ có đi làm không." Cô muốn biết chắc chắn rằng Văn Vũ còn đi làm hay đã nghỉ việc rồi.

Quốc Bảo liếc mắt nhìn Ngọc Hân.

"Anh ấy làm ca chiều chị." Ngọc Hân vừa bước đi thì Quốc Bảo kêu lại. À mà chị ơi.

Cậu ta thở dài.

"Chị đừng hành hạ anh ấy nữa."

Ngọc Hân không biết tại sao cậu ta lại nói với mình như vậy.

"Chị có làm gì đâu, mà em nói chị hành hạ anh ta."

"Chị chả làm gì cả. Đến bữa cơm mà anh ấy còn ngán không muốn ăn. Mà thôi, chị xem như em chưa nói gì đi." Nói xong Quốc Bảo cầm bình nước đi một hơi.

Tại sao, tại sao ai cũng đổ thừa cho tôi hết vậy.

Anh ta không ăn cơm, vậy chắc tôi ăn được sao. Anh ta có mất ngủ và hằng đêm núp trong chăn khóc như tôi hay không. Sao mấy người lại đổ lỗi hết cho tôi vậy, Ngọc Hân bực tức trong đầu.

Ngọc Hân về nhà nằm ủ rủ trong phòng, Ngọc Lan lại bước qua nằm cùng với cô. Ngọc Hân kể cho em mình nghe mọi chuyện, ngay cả việc ở quán bar đêm đó.

Ngọc Lan nghe xong liền nhìn trên trần nhà thở dài.

"Em nghĩ hai người nên quên nhau đi cho bớt đau khổ."

Ngọc Hân ngạc nhiên. Sao em lại nói vậy.

Ngọc Lan nói thật.

"Nếu em mà là anh ấy thì em cũng không bao giờ tin rằng chị thích em. Chị vừa xinh đẹp, vừa giàu có, lại là danh gia vọng tộc, biết bao nhiêu tuyệt điểm hội tụ lại ở chị."

Ngọc Lan quay qua bếu má chị mình.

"Một người như anh ấy sao dám mơ cao được."Vậy ý em nói là anh ấy không tin chị và chị cũng không tạo được sự tin tưởng cho anh ấy.

"Ngọc Hân mở to mắt nhìn em mình."Chính xác là vậy.

"Ngọc Lan xoay người lại nhìn lên trần khẽ cười."Nếu mà là em, thì em sẽ không bao giờ để anh ấy rời xa mình.Này nhóc, anh ấy là người yêu của chị đó nha.Ngọc Hân bật dậy.Sao em lại mơ tưởng đến người yêu của chị.Hai người chia tay rồi mà, em có quyền mơ chứ bộ. Chưa kể rằng, em chính là người đầu tiên bắt chuyện với anh ấy, chứ không phải là chị nha.

"Ngọc Lan bĩu môi nhìn chị mình."Dám dành người yêu của chị sao."

Ngọc Hân liền cù lét Ngọc Lan. Hai người cười vang cả phòng.  

Ngọc Hân đợi đến khi trời tối thì nhanh chóng chạy đến quán tìm Văn Vũ. Vào trong, cô cũng không thấy anh đâu hết, có không biết anh có nghỉ thật không.

Chọn xong thức uống và món ăn, Ngọc Hân nhìn sang cô phục vụ tên Thanh Duyên.

"Này em ơi, anh Vũ tối nay có làm không."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!