Chương 11: D

Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn vào màn hình thì Ngọc Hân thấy Quỳnh Hương đang điện, cô bắt máy bảo Quỳnh Hương chờ mình ít phút.

Từ đêm đó, cái ngày mà cô biết Văn Vũ đùa giỡn với tình cảm của mình, cái ngày mà anh thẳng chân chà đạp mọi sự chân thành của cô, không đêm nào là cô có thể yên giấc.

Có phải là tôi ngốc lắm không, nên tôi mới đâm đầu đi yêu một thằng như anh. Hay đây là cái quả, mà tôi đáng phải nhận lại do thú vui chơi bời của mình những ngày trước. Chả phải tôi cũng đã thẳng tay vứt bỏ nhiều anh chàng trước đây hay sao.

Giờ thì tôi lại rơi vào cảm giác đau khổ, cảm giác bị bỏ rơi và tổn thương, một lần nữa, Ngọc Hân tự trách mình.

Hình ảnh của Văn Vũ cứ liên tục hiện lên trong đầu Ngọc Hân, nhiều khi cô chỉ muốn hét toáng lên rằng tại sao, tại sao cô lại cứ u sầu về anh, về một thằng đàn ông không đáng để cô nghĩ đến.     

Ngọc Hân mở tủ áo quần ra, chiếc áo sơ mi sọc xanh mà cô mặc đi chơi với Văn Vũ lần đầu tiên, nó hiện chình ình ngay trước mặt. Bực tức, Ngọc Hân nhét nó vào sâu trong tủ để khỏi phải chướng mắt. Thay đồ xong, Ngọc Hân bước xuống nhà, Quỳnh Hương đang đợi cô trước cổng.

Từ khi chia tay thì Ngọc Hân chẳng còn thói quen đánh xe chở tụi bạn đi cà phê nữa. Cô cứ nằm ì ra trên giường mà chả muốn đi đâu.

Cho đến một buổi tối, trong lúc say thì cô vô tình chuốc hết tâm sự với Quỳnh Hương, cô kể cho Quỳnh Hương nghe mọi chi tiết, mọi vấn đề, chỉ có tên và ảnh của Văn Vũ là cô giấu đi.

Từ khi biết chuyện thì ngày nào Quỳnh Hương cũng qua rủ cô đi chơi đây đó cho khuây khỏa, Quỳnh Hương cũng giấu kín chuyện của cô không cho mấy người khác biết. Nhiều lúc mọi người thắc mắc vì sao cô như người mất hồn với thất tình, thì Quỳnh Hương đáp thay là vì chuyện gia đình.

Một lý do khỏa lấp được tất cả, vì mọi người thừa biết rằng gia đình cô xào xáo như thế nào.

Làm gì lâu vậy bà. Hồng Loan ngồi sau chồm lên hỏi.

Thoát ra những suy tư, Ngọc Hân vội nói.

"Mắc đi vệ sinh nên lâu." Thật ra là vì cô cứ thẫn thờ ngồi trước gương suy nghĩ.

"Thôi đi đón nhỏ Vân nào."

Quỳnh Hương nhấn chân ga lướt đi.

Những ngày qua thì Ngọc Hân luôn kiếm cớ trốn tránh không muốn tới quán Văn Vũ làm. Bữa thì cô bảo muốn đổi không khí, bữa thì cô bảo uống hoài cảm thấy ngán.

Tất cả là vì cô không muốn gặp anh nên mới như vậy.

Vì sao, vì sao cô lại trốn mặt Văn Vũ, vì cô ghét anh nên không muốn nhìn anh, vì cô căm giận nên muốn anh biến mất trước mặt mình. Hay thật sự là vì cô đã thích Văn Vũ, cô sợ mình lại vỡ òa lên, sợ tim mình lại đau nhói và sợ sẽ không kìm được lòng mình.

Ngọc Hân muốn quên Văn Vũ càng nhanh càng tốt. Cô sợ mình lại yếu lòng mỗi khi nhìn thấy anh, sợ những cảm giác xưa cũ lại tràn về.

"Hây, không phải lúc này."

Quỳnh Hương thúc vào cánh tay Ngọc Hân.

Ngọc Hân vội gật đầu như hiểu ý, cô đưa tay lên lau nước mắt. Để xóa tan bầu không khí và để đánh tan sự nghi ngờ của Hồng Loan, nên Quỳnh Hương bỗng bật lớn nhạc và chọn những bài sôi động.

Lúc sau thì Thảo Vân cũng lên xe. Đi nào. Thảo Vân hớn hở.

Qua quán R đi. Hồng Loan vừa bấm điện thoại vừa nói.

"Ừm, qua quán R đi mấy bà. Tôi thấy những quán khác quá tệ, chỉ tổ tốn tiền mà thôi. Chưa kể toàn gặp mấy cha háo sắc, háo tiền không." Thảo Vân gật đầu.

Ngọc Hân giật phắng mình lên.

"Ủa, chứ trước đây ai nói là uống hoài một quán nên thấy chán."

"Thì chán thật mà nhưng lâu lâu đổi một ngày thôi." Hồng Loan ngưng bấm điện thoại.

"Chứ mấy ngày không tới rồi. Cảm thấy nhớ mấy anh thiếu gia bàn bên."

Xem ai mê trai kìa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!