Trình Ca dựa bên cửa sổ hàng sau hút thuốc, áo chống đạn kia ép đến mức cô không thoải mái lắm.
Ở đằng trước, Tiết Phi nói chuyện phiếm với Đạt Ngõa, hỏi:
"Mùa này, người săn trộm nhiều không?"
"Mùa này ít một chút, tháng Năm, Sáu, Bảy, lúc Trình Ca tới thì nhiều." Đạt Ngõa quay đầu nhìn, Trình Ca khoác tay ngoài cửa sổ xe, làn khói đang bay.
"Mấy năm nay người chú ý tới việc bảo vệ động vật trong xã hội ngày càng nhiều, các cô làm việc thuận lợi hơn trước đây phải không?"
Đúng vậy.
Đạt Ngõa nói, "Có điều người quan tâm tới ngà voi châu Phi và cá mập, cá voi nhiều hơn, người quan tâm tới linh dương ít một chút. Nhưng tình hình tổng thể tốt hơn thời anh cả Đức Cát nhiều.
Bắt chặt, rất nhiều nhóm săn bắt trộm làm một, hai lần là không làm nữa, nhóm phát triển thành quy mô cũng chỉ có Cáo Đen.Bây giờ Cáo Đen bị truy nã?Đúng.
"Đạt Ngõa thấy Tiết Phi đang ghi chép, thân thiết nói nhiều hơn,"Hắn không những săn bắt trộm mà còn làm lái buôn trung gian, tìm nhóm khác thu mua.
Mỗi lần tìm được da trong tay hắn, gần như đã bắt được tất cả linh dương bị giết trộm ở khu không người.
"Tiết Phi bật máy ghi âm, lại hỏi:"Một tấm da bao nhiêu tiền?Mấy ngàn thay đổi, khổ và chất lượng của tấm da, tấm cực kì tốt có thể bán hơn mười ngàn. Cáo Đen bán lại có thể bán đắt hơn.
"Trình Ca nghe rồi quay đầu, hỏi:"Sao chàng trai bắt được lần trước nói mấy trăm, mấy ngàn?Cái cậu ta nói là tiền lãi cậu ta cầm trong tay. Mỗi một tầng người trung gian trừ tiền, mỗi người trong nhóm đều phải chia tiền, còn có các loại chi phí như súng này, xe này, xăng này.
"Trình Ca khẽ gật đầu, tiếp tục ngắm ngoài cửa sổ. Tiết Phi:"Tôi từng tìm qua, vì ý kiến bảo vệ môi trường cao, ngành công nghiệp thời trang phương Tây đã bỏ khăn choàng linh dương Tây Tạng, shahtoosh cũng chuyển sang dùng lông cừu khác.
"Đạt Ngõa thở dài một hơi:"Chợ đen tiếp tục bất chấp ngăn cấm mà. Lệnh cấm đối với ngà voi và sừng tê giác trên quốc tế nghiêm ngặt hơn linh dương Tây Tạng, sản phẩm thay thế ngà voi nhiều hơn, anh thấy bây giờ săn trộm ngà voi có dừng không?Tiết Phi nhíu mày:Cũng phải.
Ở chợ đen ngược lại càng bán càng đắt.
"Nhưng Đạt Ngõa vẫn tràn đầy hy vọng:"Bây giờ trạm bảo vệ, đội tuần tra chính phủ, nhân dân đều có, số linh dương Tây Tạng bị giết là số ít, số lượng bầy căn bản có thể ổn định.Tiết Phi nói:Vì đa số đều được các cô cứu rồi.
Chính là vì các cô luôn luôn không lơ là, bầy linh dương mới có thể ổn định.
"Đạt Ngõa giây phút trước còn nói chuyện thẳng thắn ngược lại hơi xấu hổ:"Cũng không như vậy… Đều nên làm, công việc chức vụ của mình mà."
Trình Ca chuyển ánh mắt sang nhìn Đạt Ngõa, cảm thấy trong nháy mắt này, cô ấy cười thật đẹp.
Cô khoác tay ra ngoài cửa sổ, gió Bắc thổi lạnh, thu lại.
Lúc này, phía trước xuất hiện một chiếc xe, lái thẳng tới, không tăng tốc cũng không giảm tốc.
Xe của Bành Dã ở đằng trước dừng lại, xe của Hồ Dương phía sau cũng dừng theo. Nhóm Bành Dã xuống xe vẫy chiếc xe kia, ý bảo dừng lại. Trình Ca xuống xe theo, phát hiện bên ngoài rất lạnh.
Xe kia ngày càng gần, từ từ giảm tốc độ.
Ba người đàn ông vạm vỡ ngồi trong xe, tài xế hứng gió lạnh quay cửa sổ xe xuống, nụ cười chất phác:
"Người anh em, có phải gặp chuyện gì cần giúp một tay không?"
Mười Sáu cười cười, nói:
"Chúng tôi là người của đội tuần tra, xem xe mấy anh một chút." Anh ta và Ni Mã đi một vòng quanh xe, nhìn bên trong, kiểm tra có khác thường hay không.
"Người của đội tuần tra nào thế?"
"Trạm bảo vệ Nam Kiệt."
"Đã mùa này rồi mà vẫn còn người săn trộm hả." Người đàn ông vạm vỡ nói,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!