Bành Dã đi xuống bậc thang lầu gỗ, đến bên cạnh bàn Trình Ca, rút băng ghế dài ra ngồi xuống.
Trình Ca nhìn anh một lúc, nói:
"Không phải hành vi quân tử."
Bành Dã nói:
"Tính cảnh giác của cô không tệ."
Tàm tạm. Trình Ca thản nhiên hỏi,
"Anh tìm tôi có việc?"
Cô nâng cái ấm đồng trên bàn lên, rót nước trà vào ly sứ, bỏ đũa vào khuấy hai cái, rửa đũa.
Ánh mắt Bành Dã rơi vào ly trà của cô.
Sao?
Đừng lãng phí nước. Bành Dã nói.
"Quên đây là Tây Bắc."
"Ở đâu cũng như nhau."
Giọng anh rất có từ tính, âm sắc (*) nói chuyện cực thấp, giống như đàn contrabass;
(*) Trong âm nhạc, âm sắc được biết là phẩm chất của một nốt nhạc hoặc âm thanh. Âm sắc giúp phân biệt những loại nhạc cụ khác nhau. Trong thanh âm học, âm sắc được biết đến như là chất lượng âm thanh hay màu sắc của âm thanh.
Cô nghĩ, giọng anh phát ra lúc quan hệ với phụ nữ, nhất định không thể so sánh.
Trình Ca cười một tiếng không có lý do, đẩy cái ly rửa đũa cho anh: Không lãng phí.
Bành Dã cũng không để ý, nói thẳng chuyện chính:
"Liên quan đến chuyện hôm qua, lúc đó tôi hỏi cô có…"
Trình Ca ngắt ngang:
"Anh quen thuộc chỗ này phải không?"
Bành Dã nhíu mày một cái, trả lời: Coi như là vậy.
"Tiệm này có món gì ngon, giới thiệu thử xem."
"Xem cô thích loại mùi vị nào." Anh không có biểu cảm gì.
Nặng. Trình Ca lại nói,
"Cái gì đặc sắc giới thiệu cái đó."
Đều đặc sắc. Anh nói.
Trình Ca lạnh nhạt ờ một tiếng.
Bành Dã:
"Cô nói ban ngày không thấy người khả nghi trong nhà nghỉ, nhưng…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!